Đô Thị Thiếu Soái

Chương 371 : Xác Định Hành Tung

Ngày đăng: 14:58 30/04/20




Tường đồng vách sắt! Phòng thủ kiên cố!



Khi Phàm Gian nói tám chữ này cho Sở Thiên nghe, Sở Thiên không hề kinh ngạc.



Phàm Gian đem sơ đồ tổng thể và sơ đồ bố trí từng tầng của khách sạn Hòa Bình bày ra trước mắt Sở Thiên. Nỗi lo âu hiện rõ trên mặt, anh ta chậm rãi nói:



- Đây chính là nơi ẩn náu của Chu Triệu Sâm. Tầng trên cùng của khách sạn Hòa Bình đã bị thuê toàn bộ. Những người không phận sự đều không được phép lại gần. Theo quan sát của tổ Tinh Nguyệt, trong khách sạn Hòa Bình có không dưới một trăm kẻ mặc thường phục. Xung quanh khách sạn còn có không ít các tay súng bắn tỉa. Vì vậy, việc sử dụng biện pháp cứng rắn để giết Chu Triệu Sâm gần như là không thể.



Sở Thiên thở dài. Hắn biết rằng sẽ khó khăn, nhưng không nghĩ là sẽ gian nan đến mức này. Hắn cất tiếng nói:



- Xem ra, trên người Chu Triệu Sâm quả thật có không ít thứ đáng giá. Nếu không thì Lâm Ngọc Thanh sao phải lao tâm khổ tứ cử người bảo vệ gã như vậy.



Phàm Gian hiểu rõ ý của Sở Thiên. Càng như thế thì càng cần phải ra tay sớm.



Sở Thiên đứng lên đi đi lại lại vài vòng, quay đầu lại nói:



- Phàm Gian, trong số một trăm kẻ mặc thường phục kia có kẻ nào có thể mua chuộc được không?



Phàm Gian lắc đầu, mặt lộ vẻ bất lực, nói:



- Lâm Ngọc Thanh quả rất thông minh. Hơn một trăm viên cảnh sát này đều là người ngoại tỉnh được điều về. Đợi khi chúng ta dò la chi tiết, tìm được điểm đột phá thì e rằng Lâm Ngọc Thanh đã nắm giữ toàn bộ các chứng cứ.



Sở Thiên gật gật đầu, đây đúng là tác phong của Lâm Ngọc Thanh, sắp xếp chu toàn, chu đáo đến từng chi tiết.



Phàm Gian bổ sung nói:



- Hơn nữa, những người mặc thường phục kia có tính cảnh giác rất cao, lại rất có tinh thần trách nhiệm. Tuy rằng hôm nay là ngày kỷ niệm năm mươi năm thành lập khách sạn Hòa Bình, nhưng bọn họ đều không xuống lầu tham gia tiệc rượu xa xỉ của khách sạn.



Sở Thiên bỗng dừng bước, mặt hân hoan, lặp lại câu nói vừa rồi:



- Hôm nay là ngày kỷ niệm năm mươi năm thành lập của khách sạn Hòa Bình?



Phàm Gian hơi ngẩn người ra, gật gật đầu. Anh ta chưa hiểu vì sao Sở Thiên lại vui mừng như vậy khi được biết khách sạn tổ chức kỷ niệm.




Tay phải Cô Kiếm đánh chếch đi, đang muốn đánh vào cánh tay Chu Triệu Sâm, bỗng giác quan thứ sáu mach bảo, khiến anh ta ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nghiêng ngươi sang phải tránh. "Chíu" một tiếng, một viên đạn bắn trúng vị trí Cô Kiếm vừa đứng. Cô Kiếm hơi hoảng sợ, vành tai khẽ động, lại nghe thấy tiếng đạn bay đến, vội lùi về phía sau, không quên hét lên với Nhiếp Vô Danh:



- Đừng qua đây, có tay súng bắn tỉa!



Nhiếp Vô Danh vội núp vào góc tường, quét mắt nhìn xung quanh, biết có không ít các tay súng ngắm đang tìm kiếm mục tiêu, trong lòng bực tức vô cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Triệu Sâm nhảy lên một chiếc xe cảnh sát nhanh chóng rời đi.



Phàm Gian đứng ở mũi thuyền, căng mắt quan sát động tĩnh ở khách sạn Hòa Bình. Một lát sau, anh ta nhận được tin Nhiếp Vô Danh truyền đến.



Phàm Gian ngồi xuống, hổ thẹn nói:



- Thiếu soái, Phàm Gian làm không nên chuyện. Hành động thất bại rồi!



Phàm Gian cũng không nói lý do, vì anh ta biết Sở Thiên không hy vọng anh ta kiếm cớ. Nào ngờ Sở Thiên chẳng để lộ cảm giác kỳ quái nào. Hắn đưa chén rượu lên, ngẩng đầu uống ực một cái, thản nhiên nói:



- Nếu Chu Triệu Sâm bị giết dễ dàng như vậy thì gã đã không sống nổi đến ngày hôm nay. Lâm Ngọc Thanh mà làm việc sơ sảy thì cũng không có được thành tích như ngày hôm nay rồi.



Phàm Gian thật khép nép gật đầu, lúc này mới dám báo cáo nguyên nhân cho Sở Thiên biết, anh ta nói:



- Chu Triệu Sâm vốn tính cẩn thận, thân thủ lại rất cao. Xung quanh khách sạn Hòa Bình có không ít tay súng bắn tỉa. Vì vậy, Chu Triệu Sâm đã trốn được. Đáng tiếc, e rằng chúng ta đã rút dây động rừng. Không có anh em mai phục ở bên ngoài, xem ra sau này muốn ám sát hắn lại càng khó hơn!



Sở Thiên đứng dậy, chỉ lẳng lặng cười, nói:



- Chu Triệu Sâm nhất định sẽ chạy tới chỗ an toàn. Kinh thành to lớn như vậy, nếu có chỗ khiến Chu Triệu Sâm cảm thấy an toàn, vậy chỉ còn một chỗ này thôi. Chỗ ấy, ngay cả tôi cũng không dám động thủ giết người!



Phàm Gian ngẩn người ra, tò mò hỏi:



- Chỗ nào?



Sở Thiên không nói gì nhưng vẻ khó xử lộ trong mắt. Hắn khẽ thở dài.



Gió đêm hiu quạnh. Cái lạnh thấu xương tràn tới từ bốn phương tám hướng.