Đô Thị Thiếu Soái

Chương 376 :

Ngày đăng: 14:58 30/04/20




Cho đến buổi chiều ngày hôm sau, cả Lý Thần Châu và Phàm Gian đều không có tin tức gì của phần tử Đột Đột, bọn chúng cứ như là biến mất hoàn toàn khỏi kinh thành vậy. Tuy nhiên, Sở Thiên vẫn không hề cảm thấy lo lắng, bởi nếu tình hình khẩn cấp quá thì hắn vẫn còn quân át chủ bài.



Sở Thiên thay bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, xử lý xong một số việc gấp trước mắt, lệnh cho Phàm Gian nắm bắt mọi động tĩnh tại kinh thành, rồi mang theo Phong Vô Tình đến Đại học Thiên Kinh, xem cuộc thi hùng biện của Tô Dung Dung. Vì đã hứa với Dung Dung rồi, hắn nhất định phải làm được.



Đến lúc sắp đi Sở Thiên vẫn còn do dự một lát, chọn một chiếc xe bình thường. Hắn là người rất cẩn thận tỉ mỉ, đi vào Đại học Thiên Kinh phải thật khiêm tốn, tránh va chạm với các trụ cột tương lai của nhà nước.



Phong Vô Tình từ trong gara lái xe đi ra, Sở Thiên chưa kịp bước lên, xe của anh Thành đã lại vào hoa viên Tiềm Long. Sở Thiên hơi xúc động, biết là Anh Thành đến tìm mình lúc này ắt có việc quan trọng, nếu không anh ta phải ngồi ở phòng thấm vấn trung tâm chống khủng bố mới đúng.



Ý tưởng xẹt qua đầu Sở Thiên, hay la thẩm vấn Maria đã có tin gì?



Cửa xe chưa mở ra hết, anh Thành đã vội vàng nhảy xuống, chạy lại chỗ Sở Thiên, nụ cười trên gương mặt anh ta thật khó diễn đạt, hấp tấp gọi:



- Thiếu soái, có tin rất quan trọng cần bẩm báo, là tin đại trọng, tin tốt!



Sở Thiên vẫy vẫy tay gọi anh Thành, vẻ mặt hề hấp tấp, giọng hết sức bình tĩnh:



- Em phải đi ngay bây giờ, anh lên xe của em luôn, vừa đi vừa từ từ kể!



Anh Thành vội vàng gật đầu, theo Sở Thiên lên xe. Anh Thành vừa ngồi xuống, mặt mày hớn hở nói:



- Thiếu soái, lần này phát rồi, đại phát rồi! Tám trăm triệu đô! Tám trăm triệu đấy!



Sở Thiên dường như đã hiểu chuyện gì, nhưng vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh, vỗ vai anh Thành nói:



- Bình tĩnh nào, đừng quá kích động thế!



Anh Thành hơi giật mình, tâm lý kích động vì lập được công liền giảm hẳn, trở nên hiền lành trở lại.



Vẻ mặt Phong Vô Tình không chút thay đổi, chậm rãi lái xe ra khỏi hoa viên Tiềm Long. Đến ba giờ Tô Dung Dung mới bắt đầu thi, thời gian vẫn còn nhiều.



Sở Thiên đợi anh Thành bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt nói:



- Anh Thành, có chuyện gì thì nói ngay đi.



Anh Thành gật gật đầu, trên mặt tuy còn vui sướng, nhưng đã không hết điên cuồng, cười nói:



- Thiếu soái, Maria khai rồi. Nữ ma đầu này cũng thật cứng đầu. Tôi dùng cả hai phương pháp cô ta đều cắn răng không nói. Đến khi tôi ra quân át chủ bài thì cô ta mới không chịu nổi, khóc sướt mướt khai ra toàn bộ những điều Thiếu soái muốn biết.



- Ố? Cô ta khai những gì?



Sở Thiên trong lòng thầm khen. Chẳng ngờ đến Maria cũng phải chịu anh Thành, có thể tưởng tượng Maria đã phải chịu khổ như thế nào. Nhưng hắn không quan tâm điều đó. Đã là phần tử khủng bố, phải xác định đối mặt với tất cả, cả tử vong và tra tấn.



Mắt anh Thành bỗng sáng rực lên, vẽ tay ra hiệu, tự hào nói:



- Maria nói: Bọn phần tử Đột Đột có tám trăm triệu đô la Mỹ gửi trong ngân hàng Thụy Sĩ. Cô ta còn viết cả mật mã ra nữa, sau đó cho tôi biết, nếu chỉ có mật mã sẽ không thể lấy được tiền từ ngân hàng Thụy Sĩ. Cần phải có sổ tiết kiệm đặc chế và chìa khóa mật mã nữa.



Anh Thành vừa phấn khích giảng giải vừa rút trong người ra một tờ giấy, khúm núm đưa cho Sở Thiên, bổ sung nói:



- Thiếu Soái, đây là mật mã. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



Sở Thiên nhẹ nhàng mở tờ giấy mỏng ra, xem kỹ càng, ghi nhớ trong đầu, rồi xé nát tờ giấy đó, ngẩng đầu nhìn anh Thành, nói:



- Anh Thành, anh đã xem qua mật mã đó chưa?



Anh Thành trong lòng hơi run. Câu hỏi của Sở Thiên khiến anh ta sởn da đầu, lắc đầu thật mạnh, nói:



- Tuyệt đối chưa xem qua! Thành tôi cũng biết chừng mực. Sở dĩ tôi bắt Maria viết ra, chính là sợ nhiều người nghe thấy. Như vậy sẽ không tốt cho mọi người.



Sở Thiên cười sang sảng, vỗ vỗ vai anh Thành, khen:



- Càng ngày em càng tin anh sẽ sống trên trăm tuổi.



Anh Thành khẽ thở phào. Trước khi gia nhập xã hội đen, anh ta đã xem không ít phim về xã hội đen, ít nhiều cũng biết việc giết người bịt miệng.



Sở Thiên nghĩ đến tám trăm triệu đô la Mỹ, trong lòng bắt đầu lâng lâng. Số tiền này có thể giúp Soái quân phấn đấu nhiều năm. Vì thế, hắn hỏi:



- Sổ tiết kiệm đặc chế và cái chìa khóa mật mã kia hiện đang ở đâu? Chẳng lẽ nằm trong tay bọn Nặc Đính? Vậy thì phiền to!



Phong Vô Tình bỗng phanh lại. Phía trước có quản chế giao thông. Các xe đều di chuyển rất chậm chạp.



Khóe miệng anh Thành tươi cười, khẽ nói:



- Thiếu soái, sổ tiết kiệm đặc chế và chìa khóa mật mã không nằm trong tay Nặc Đính mà nằm tại Vân Nam, thành phố biên cương của Thiên Triều. Nó nằm trong một két bảo hiểm trong ngân hàng Thiên triều tại Vân Nam. Còn chìa khóa của két bảo hiểm nằm trong tay con gái nuôi của Maria là Oánh Tử Tử.



Sở thiên khẽ nhíu mày. Không ngờ Maria lại cẩn thận như vậy, tính toán quá phức tạp. Nhưng đây cũng chính là giá trị của cô ta. Nếu không, Nặc Đính cũng không vì cô ta, nhiều lần tập kích bản doanh của Thiên triều để cứu cô ta.



Sở Thiên quay đầu nhìn anh Thành, nhàn nhạt nói:



- Giờ trình tự sẽ là: Cần phải tới biên giới, thành phố Vân Nam. Sau đó, tìm Oánh Tử Tử, lấy chìa khóa két bảo hiểm ngân hàng. Từ trong két bảo hiểm sẽ lấy được sổ tiết kiềm đặc chế và chìa khóa mật mã, sau đó đi Thụy Sĩ.



Anh Thành nịnh một câu rất đúng lúc, giơ ngón tay cái lên thán phục:



- Thiếu soái anh minh! Tư duy hoàn toàn chính xác. Tuy hơi phức tạp, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hơn sáu tỷ nhân dân tệ chứ đâu phải vừa. Có thể dùng để trang bị vũ trang toàn bộ cho anh em.



Sở Thiên vỗ nhẹ đầu anh Thành, nhưng cũng biết lời anh thành nói có lý. Vì vậy, hắn cười cười, nói:



- AnhThành, thẩm vấn tốt lắm. Em sẽ nhắc Phàm Gian ghi đại công cho anh.



Sau đó lại sầm mặt, nói:



- Tuy nhiên, anh phải nghĩ kế khiến Maria câm miệng.




Sở Thiên lắc đầu, miệt thị nói:



- Thân thủ như thế này mà cũng dám lăn lộn giang hồ à? Cút mau kẻo muộn!



Tên đại hán cầm đầu cắn răng lồm cồm bò dậy, ánh mắt hung hãn, nói:



- Có bản lĩnh thì nói tên ra.



Sở Thiên quắc mắt, vẻ bá đạo tự nhiên toát ra, lạnh lùng nói:



- Sở Thiên. Nếu còn không phục thì tới hoa viên Tiềm Long tìm ta.



Tên đại hán cầm đầu gật mạnh đầu, còn chưa kịp phản ứng gì, quay đầu lại đỡ mấy tên huynh đệ của gã, rồi dường như nhớ ra điều gì, bỗng ngồi phịch xuống đất, toàn tân run rẩy, hoảng sợ nói:



- Anh! Anh là Thiếu soái?



Anh Thành lau máu tươi khóe miệng, đắc ý đáp:



- Không sai. Cậu ấy chính là Thiếu soái.



Tám vị đại hán biến sắc mặt, đều quỳ cả xuống, khiếp hãi nói:



- Thiếu soái, chúng tôi có mắt không biết Thái Sơn. Xin hãy tha cho bọn tôi.



Sở Thiên không thèm tính toán với chúng, phất tay nói:



- Đi đi.



Anh Thành vẫn không cam tâm, nhíu mày nói:



- Thiếu soái, cứ như vậy để cho họ đi ư? Hay qua đó cho bọn chúng một trận.



Sở Thiên khoát tay, khẽ nói:



- Không cần nữa. So đo với mấy người này chỉ tổ lãng phí sức lực.



Anh Thành bất đắc dĩ buông ống tay áo. Mấy ngày rồi không được ra tay, chẳng đã chút nào.



Tám vị đại hán chạy bán sống bán chết ra xe Toyota. Kẻ cầm đầu vừa chạy vừa thì thầm:



- Bà nó chứ, Phạm Tâm Tâm đúng là hại người không ít, bảo chúng ta đến đối phó với Thiếu soái. Thế khác nào bảo chúng ta đi chết! Nếu không phải là tên Tân Tạng đó đỡ lưng cho cô ta, hôm nay chúng ta đã luân phiên làm nhục cô ta rồi.



Sở Thiên rất thính tai, nghe rõ mồn một họ đang nói gì, khẽ động lòng, hét lên:



- Đứng lại!



Tám vị đại hán lập tức như lão tăng nhập định, đều dừng cả lại, quay lại cười hỏi:



- Thiếu soái, có gì cần sai bảo?



Sở Thiên nhìn nhìn Phàm Gian, suy nghĩ một lát, nhàn nhạt nói:



- Các ngươi vừa nói người Tân Cương, Tây Tạng là chỗ dựa cho Phạm Tâm Tâm, ta rất tò mò. Nhưng giờ ta không có thời giờ nghe các ngươi kể. Giờ các ngươi cứ về hoa viên Tiềm Long trước đã, tìm quân sư của Soái quân là Phàm Gian, đem những điều các người biết về tình hình của đám người Tân Cương, Tây Tạng kể cho cậu ta nghe, hiểu chưa?



Tám vị đại hán thấy Sở Thiên nói tìm họ không phải để tính sổ thì cũng thở phào, vội đáp:



- Được, Thiếu soái đã sai bảo, chúng tôi nất định sẽ làm được. Giờ chúng tôi tới hoa viên Tiềm Long ngay đây!



Sở Thiên gật gật đầu, phất tay ra hiệu cho bọn họ rời đi, sau đó quay đầu lại nhìn chị em nhà họ Tiêu, dịu dàng nói:



- Các em tới kinh thành sao không gọi điện cho anh?



Tiêu Tư Nhu chẳng hề ngại ngùng chút nào, tựa vào Sở Thiên, thân mật ôm lấy eo hắn, nói đầy ẩn ý:



- Muốn cho anh bất ngờ đấy. Nhưng giờ bọn em phải đi thăm bà ngoại rồi. Có lẽ phải muộn một chút mới lại qua tìm anh. Nhớ chuẩn bị phòng cho bọn em nhé!



Sở Thiên bị thân thể mềm mại của cô ta cọ sát, lại còn cố tình có những cử chỉ ám chỉ mà chẳng biết phải làm sao. Nhưng hắn vẫn gật gật đầu, nhàn nhạt nói:



- Yên tâm đi, anh sẽ cử người lo liệu cho các em. Phải rồi, nghĩa phụ khỏe chứ?



Tiêu Tư Nhu gật gật đầu, cười nói:



- Cuộc sống hiện nay của cha em nhàn nhã vô cùng, lúc thì đàm luận thế cục thiên hạ cùng Đường chủ Đặng, lúc thì câu cá, đánh cờ với ông Trương, thi thoảng tham dự những buổi họp mặt quan trọng của Thượng Hải. Đi tới đâu người ta cũng kính nể cái tên "Bát gia" vô cùng. Cha nói: Đó đều là nhờ anh đã chống cho cha em đứng thẳng lưng.



Sở Thiên khẽ thở dài. Được Bát gia khen ngợi, đó mới là vinh hạnh lớn nhất của hắn.



Tiêu Niệm Nhu thấy chị mình thân mật ôm Sở Thiên, trong lòng không khỏi thở dài, chung quy thì cô vẫn không có được dũng khí như chị. Cô giơ tay nhìn đồng hồ, dịu dàng nói:



- Anh, thời gian không còn nhiều. Bọn em phải nhanh chóng vào bệnh viện. Tối sẽ tìm anh tâm sự nhé!



Sở Thiên gật gật đầu, đưa bọn họ lên xe Mercedes Benz, vẫn không quên nhớ dặn dò:



- Tư Nhu, đừng đi quá nhanh! Cẩn thận một chút!



Chị em nhà họ Tiêu nhìn Sở Thiên cười rạng rỡ, sau đó đạp mạnh ga, chiếc xe lao vụt đi.



Sở Thiên khẽ thở dài, cùng anh Thành lên xe, nhàn nhạt nói:



- Vô Tình, đi bằng tốc độ nhanh nhất tới đại học Thiên Kinh.