Đô Thị Thiếu Soái
Chương 4 : Lão cổ hủ
Ngày đăng: 14:53 30/04/20
Khương Tiểu Bàn mãi đến khi tới phòng học vẫn chưa hoàn hồn. Sở Thiên bình thường nhu nhược yếu đuối tại sao lại có thể uy phong, mạnh mẽ tới vậy? Phải chăng hôm qua thần kinh hắn bị kích thích quá mức mới thành ra như thế nào? Tuy Khương Tiểu Bàn biết đắc tội Lí Kiếm là rất phiền phức, rất khó kết thúc. Nhưng thấy Sở Thiên dũng cảm phản kháng trong lòng Khương Tiểu Bàn cũng cảm thấy vui vẻ. Mỗi lẫn thấy Sở Thiên bị bắt nạt, chính mình lại không giúp được gì trong lòng Khương Tiểu Bàn đau đớn không kém gì Sở Thiên.
Khương Tiểu Bàn dẫn Sở Thiên tới phòng học, đã có nửa lớp đang bắt đầu ôn bài. Khi Sở Thiên đi xuống dưới lớp, thì một cái chân từ dưới bàn đột nhiên đưa ra, định bẫy hắn ngã như mọi ngày. Sở Thiên mỉm cười, hai chân dùng sức kẹp lấy, sau đó nhảy qua, quay đầu nhìn lại. Trương Vạn Giang đau đến chảy nước mắt. Nó không nghĩ tới lần này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế. Sở Thiên có thể né tránh, hơn nữa còn phản kháng, kẹp lấy chân hắn vô cùng đau nhức. Trong mắt Trương Vạn Giang đầy vẻ tức giận, giống như Sở Thiên không ngã là sai, dám phản kháng lại càng sai.
Khương Tiểu Bàn đợi Sở Thiên ngồi xuống, vỗ vai Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, mau tranh thủ thời gian học thuộc tuyển tập những bài thơ hay Đường Tống. Nghe nói hôm nay lão cổ hủ kia kiểm tra chặt, nếu không thuộc thì tàn đời rồi.
Sở Thiên nhìn quyển "Tuyển tập 50 bài thơ hay Đường Tống" của Khương Tiểu Bàn, hắn lục trong cặp lấy ra một quyển sách giống y đúc như vậy. Lật tới tờ Khương Tiểu Bàn đang đọc, lại thấy Khương Tiểu Bàn cố gắng học thuộc, chân run lẩy bẩy không khỏi mỉm cười. Những bài thơ trong đây thực sự quá đơn giản, với trình độ của Sở Thiên vút sách đi cũng có thể đọc làu làu. Khương Tiểu Bàn thấy Sở Thiên tùy ý lật sách đi, tưởng hắn bỏ cuộc. Cũng đúng, chính mình muốn học thuộc hơn mười bài thơ này cũng phải nai lưng ra học, huống chi Sở Thiên luôn sợ hãi với đám thơ cổ này, vậy càng khó học hơn.
Sau hơn 10 phút lật sách cho có vẻ chăm học, Lâm Mỹ Mỹ mặt mũi âm trầm đi vào lớp học. Thấy Sở Thiên cũng đang nhìn cô, không chịu yếu thế, Lâm Mỹ Mỹ hung hăng nhìn Sở Thiên vài lần, trong mắt hiện lên vẻ âm hiểm cùng oán hận. Lí Kiếm đã nói với cô quyết không để Sở Thiên sống quá năm ngày, chờ hắn đi tới nhà giam mấy tên tội phạm giết người chuyên nghiệp. Khi đó không nghi ngờ gì nữa, Sở Thiên nhất định phải chết. Lâm Mỹ Mỹ nghĩ tới cảnh Sở Thiên máu tươi đầm đìa nằm trên mặt đất liền không nhịn được cười, lại phối hợp với khuôn mặt âm trầm của cô tạo thành vài phần quỷ dị.
Tiết thứ nhất chính là tiết ngữ văn. Khi Sở Thiên thấy thầy giáo bước vào lớp rốt cuộc cũng hiểu tại sao mọi người lại gọi là cổ hủ. Thầy giáo khuôn mặt nghiêm túc, mang theo một gọng kính rất to, một nửa đầu tóc bạc, đi đứng cứng nhắc. Sở Thiên không khỏi mỉm cười, một người 40 tuổi lại ăn mặc như một ông già 60, dùng ba từ "lão cổ hủ" để mô tả là rất chính xác, sức sáng tạo của học sinh đúng thật quá phong phú.
Lão cổ hủ thấy toàn lớp đều cầm quyển "Tuyển tập 50 bài thơ Đường Tống" do lão căn dặn liền cười hài lòng, quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy. Vì vậy lão hắng giọng, dùng giọng nói thô kệch, mạnh mẽ truyền khắp phòng:
- Tiết học hôm nay chủ yếu để kiểm tra hiệu quả học thuộc thơ của mọi người gần đây. Dù sao kỳ thi đại học cũng sắp tới, thơ luôn chiếm một phần trong đề thi. Cho nên nhất định mọi người phải nắm chắc một phần này, bằng không thì thật có lỗi với chính bản thân mình, có lỗi với thầy cô giáo, với cha mẹ, đối với trường học đã dạy dỗ mọi người bấy lâu. Đọc thuộc 50 bài thơ này chỉ là bước khởi đầu, phía sau chúng ta còn rất nhiều điều phải học tập, chúng ta cứ dần dần tiếp thu.
Cả lớp trầm mặc không nói, Trương Vạn Giang đột nhiên chen lời nói:
- Xin thầy cứ yên tâm, chúng em nhất định sẽ nắm chắc phần điểm mảng thơ. Nói thế nào thì chúng em cũng không thể phụ lòng thầy đã vất vả dạy dỗ!
Lão cổ hủ thỏa mãn gật đầu, hiển nhiên là rất hài lòng với thái độ tích cực của Trương Vạn Giang.
- Tốt. Bây giờ chúng ta kiểm tra đọc thuộc lòng, ai không thuộc sẽ bị phạt chép 100 lần.
Sở Thiên cũng sợ hết hồn, ông thầy này quá độc ác đi. 100 lần, thật sự là khủng bố, so với lão sư thời xưa còn dã man hơn. Lúc này, Khương Tiểu Bàn đã gục đầu xuống bàn, sợ bị thầy giáo gọi mình kiểm tra miệng.
Đúng lúc này, có một vài người giống như lãnh đạo gọi lão cổ hủ ra ngoài. Một lúc sau, những người này đi tới cuối lớp ngồi, lão cổ hủ vẻ mặt hưng phấn nói:
Vân tự vô tâm thủy tự nhàn.
Hà tất bôn trùng sơn hạ khứ?
Cánh thiêm ba lãng tự nhân gian.
Lần này, lão cổ hủ lại khen ngợi:
- Hay lắm, lời thơ rất có ý cảnh, du dương trầm bổng!
Mọi người lại vỗ tay liên tiếp. Sở Thiên không nhịn được cười, tuy rằng tiếng cười rất nhỏ nhưng vẫn truyền tới tai lão cổ hủ và lãnh đạo trường học.
Lão cổ hủ đảo mắt, rất nhanh tập trung vào Sở Thiên đang tươi cười. Cậu ta là học sinh kém nhất lớp, giờ lại cười công khai trong giờ học. Đây chẳng phải là không nể mặt mình hay sao? Vậy mình không cần phải lưu tình. Lão cổ hủ ra dấu cho Trương Vạn Giang ngồi xuống, sau đó chỉ vào Sở Thiên:
- Sở Thiên, tại sao trò cười? Dựa vào cái gì mà trò cười? Trò có tư cách đó sao? Trò đứng lên, tôi muốn kiếm tra xem trò đã học thuộc tất cả hay chưa.
Ngoại trừ Khương Tiểu Bàn, tất cả đều hả hê nhìn đồ ngu xuẩn kia. Dám dây vào lão cổ hủ đúng là tự tìm chết mà. Trên mặt Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ hiện lên vẻ chờ mong cảnh Sở Thiên bị lão cổ hủ xỉ vả một phen.
Sở Thiên phủi quần áo, đứng dậy thản nhiên nói:
- Thưa thầy, em cười bởi vì kiểm tra như vậy không có ý nghĩa gì. Học vẹt như vậy không nhớ được bao lâu, học sinh sẽ không hiểu ý nghĩa, không biết hoàn cảnh sáng tác. Thậm chí giỏi như Trương Vạn Giang khi đọc "Bạch Vân Tuyền" ngoại trừ từ ngữ thì các tư liệu liên quan một chữ cũng không biết. Như vậy có thuộc cũng không có tác dụng gì cả.
Trương Vạn Giang vừa được khen ngợi hiện giờ sắc mặt đỏ bừng. Lời của Sở Thiên là đúng sự thật, nhưng trong lòng gã vô cùng oán hận. Từ khi nào đến phiên tên phế vật này bình xét gã. Nếu không phải có lãnh đạo trường và thầy giáo ở đây, Trương Vạn Giang nhất định xông tới đánh Sở Thiên một trận.