Đô Thị Thiếu Soái

Chương 404 :

Ngày đăng: 14:59 30/04/20


Khung cảnh trước mắt trở lên hỗn loạn, Thiên Lang cũng không ngờ kỹ thuật bắn tên của “Thiết y thập bát kỵ” lại lợi hại như vậy hơn nữa người của trại Cáp Nhĩ ở phía sau vẫn con hai khẩu súng săn nữa, liều mạng mà đánh thì khó tránh khỏi thiệt thòi, bèn hét lên một tiếng:

- Dừng tay!Kị binh Thiên Lang vốn định xông lên liều chết lập tức khựng lại xôn xao rồi lại bày trận bố trí phòng bị.Không đợi Thiên Lang nói Oánh Tử Tử đã giơ tàng đao lên lóe lên hào quang sắc lạnh ra oai áp chế nói:

- Thiên Lang, anh được mệnh danh là bá chủ thảo nguyên hoang vu lại chấp nhận quyết chiến sinh tử với người ta, làm sao lại có thể để thuộc hạ dùng tên bắn lén chứ? Người trại Cáp Nhĩ tuy ít nhưng nguyện chiến đấu vì bạn bè!Lời nói của Oánh Tử Tử đã từ coi bọn Sở Thiên là bạn của Mai Tử thành bạn của người trại Cáp Nhĩ, cũng thể hiện rằng cô nguyện làm địch thủ với Thiên Lang.Thiên Lang nhìn phía sau Oánh Tử Tử hơn trăm đôi súng săn thì mới hối hận vì không đem theo ba trăm người của đội súng, không thì đêm nay cũng không phải chịu nhục thế này mà ngược lại có thể khiến chúng phải quỳ xuống xin tha. Sở Thiên cảm động nhìn Oánh Tử Tử rồi gật đầu với Mai Tử, tiếp đó bước lên vài bước quát:

- Thiên Lang, có đánh hay không đây? Một lời là xong, lề mề nhu nhược sao gọi là binh sĩ chứ?Lúc này Thiên Lang đã không còn đường lui, nếu liều đánh với bọn Oánh Tử Tử thì rất có khả năng cả hai đều thiệt, nhưng nếu bỏ chạy như vậy thì gã đã quá thảm hại rồi, quan trọng hơn là quá mất mặt trở thành lỗi nhục nhã của mình, liền nghĩ ra cách là tách Sở Thiên ở trước cổng Lâu đài cổ mới là thượng sách.Nghĩ tới đây tay trái gã vỗ vào yên ngựa, thân hình cao lớn như khí cầu lửa bay lên vài lần lên xuống đã tới cách Sở Thiên ba mét, hai mắt bắn ra ngọn lửa thù hận, giạn dữ quát mắng:

- Nhóc con ngu đần, đêm nay tao sẽ lấy cái mạng nhỏ của mày!

Chân bước bay lên, quỷ đầu đao theo âm thanh đánh ra, sắc bén dũng mãnh.Sở Thiên thần thái ung dung hiên ngang, vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thầm giật mình, tuy biết Thiên Lang có tài nhưng chưa từng nghĩ đao pháp của gã lại lợi hại tới mức này, đao chưa tới đao khí sớm đã khóa chặt mình lại, lập tức lùi sau hai bước xoay mạnh thân vung Minh Hồng chiến đao ra nghênh chiến, cười lớn:

- Thiên Lang, cuối cùng thì cũng đã ứng chiến, đêm nay thì hãy bỏ mạng tại đây đi! Thiên Lang nghe xong không hề tức giận mà ngược lại trở lên bình tĩnh, thân thể cao lớn đang bay lên bỗng hạ xuống, nghiêng nhào đầu về phía Sở Thiên tựa như chim kền kền từ cao bay xuống thấp để lấy thức ăn yêu thích, hai mắt chăm chú tập chung, khóe miệng vẫn bật cười vẻ tự tin kiêu ngạo, ‘Đinh’ chiến đao của Sở Thiên đẩy quỷ đầu đao của Thiêng Lang ra, hai bên đều cảm thấy khí huyết quay cuồng, khí lực khó mà tiếp tục, bên tai Thiên Lang bị cắt một miếng còn Sở Thiên cũng phải trả giá bằng một vết thương sâu trên vai.Bọn Oánh Tử Tử tất cả đều nhìn về trận chiến của hai người trong lòng đề khiếp sợ, sự hung hãn của Thiên Lang họ đương nhiên biết, nếu không thì làm sao gã có thể chinh phục được thảo nguyên hoang vắng, nhưng thật không ngờ là Sở Thiên còn trẻ mà thân thể cũng cường tráng như vậy, lại có thể đánh ngang sức với cả Thiên Lang.Thiên Lang thấy Sở Thiên có thể đánh thương được mình lại không hề tức giận mà ngược lại cười lớn nói:

- Nhóc con, xem ra mày cũng là một cao thủ, chẳng trách lại hống hách như vậy, cũng được, tao ở trên thảo nguyên hoang vắng hiu quạnh lâu rồi nay để máu tươi của mày hiến tế cho quỷ đầu đao trong tay tao vậy.Dứt lời nghiêng người xông tới, trong nháy mắt tới bên phải Sở Thiên quỷ đầu đao trong tay liền lướt qua tạo ra ánh sáng lóa mắt, linh hoạt sắc bén đánh tới cổ trác Sở Thiên, khí thế cự kì uy mãnh. Sở Thiên một bên giơ chiến đao chống lại bên cười nói:

- Thiên Lang, ngươi mới là kẻ ngông cuồng kiêu ngạo, năm trăm kị binh Thiên Lang của ngươi lại hạ không được mấy người trấn giữ lâu đài Lang Sơn, mà còn bồi thường hơn trăm mạng thuộc hạ, giờ lại bị ép cho phải tự mình ứng chiến mà không thấy xấu hổ à?Những lời này như đinh đâm vào tim Thiên Lang, tấn công thành cổ thất bại trong nháy mắt in dấu trong đầu gã, lưu giữ trong sâu thẳm nội tâm hắn một bóng đen thế là Thiên Lang liền hoàn toàn trở nên nóng nảy, quỷ đầu đao mang theo đầy sự phẫn nộ chém ba đường về phía thượng trung của Sở Thiên.Sở Thiên chỉ chờ Thiên Lang tâm thần hoảng loạn liền vung Minh Hồng chiến đao ngăn chặn những công kích luân phiên của gã, rồi nhảy ra khỏi phạm vi đao khí của quỷ đầu đao, toàn thân lập tức rơi vào trạng thái yên lặng chiến đao hương ra sườn, đao thế như có như không, đao khí hùng mạnh tiến về phía Thiên Lang.Thiên Lang thân hổ rung mạnh lộ vẻ ngạc nhiên, bước sang trái một bước muốn chuyển áp lực khổng lồ mà Sở Thiên phát ra đi, Sở Thiên chính là chờ cử chỉ bị động này của gã. Minh Hồng chiến đao như trầm xuống rồi bỗng chỉ chếch lên người đi cầu vồng theo đao như cường tiễn rời cung vọt về phía Thiên Lang, đầy những tiếng kêu lại không có lời đáp bất luận là về tốc độ hay sức mạnh đều khiến mọi người xung quanh phải đổi sắc mặt.Mọi người đều cho rằng Thiên Lang mất cơ hội rồi, khi đó ngoài lùi sau phòng thủ ra thì đã không còn cách nào cho gã nữa rồi, nên biết rằng cao thủ so chiêu chỉ cần sai một ly là đã đủ quyết định thắng bại rồi, huống hồ đây lại là một xông lên một lui lại như thế này?Nhưng Sở Thiên xông tới nửa đường thì cảm thấy có gì đó là lạ, vì ánh mắt Thiên Lang không có chút hoảng loạn nào, bước đi cũng không hề hoảng loạn, chẳng lẽ gã cố ý để lộ sơ hở để dụ mình công kích sao? Nghĩ tới đây Sở Thiên chậm lại.Quả nhiên đúng như dự đoán của mọi người Thiên Lang lùi sau hai bước nhưng lại lập tức mượn đà nhảy tới cả người và đao đánh về phía Sở Thiên hoàn toàn không bận tâm toái không môn mở ra, khi chiến đao của Sở Thiên săp đâm tới gã thì quỷ đầu đao trở tay đâm về phía cổ Sở Thiên.Minh Hồng chiến đao của Sở Thiên nhanh hơn một bước đâm tới ngực Thiên Lang trước nhưng khó mà đâm được vào vì minh hồng chiến đao bị ngực gã cản lại, Thiên Lang trên người sinh ra kình lực cực đại áp sát tới Sở Thiên nửa bước và quỷ đầu đao tiến gần hơn tới cổ Sở Thiên.Minh Hồng chiến đao của Sở Thiên dùng hết sức đâm vào ngực Thiên Lang, biết ngay tên này mạc áo giáp mềm đao không thể xuyên qua được nên nửa phần khí lực còn lại khi quỷ đầu đao chém vào cổ thì nhanh chóng phản ứng, cúi đầu nghiêng qua rồi thuận tay đưa chiến đao ra đỡ lại. Tuy Sở Thiên phản ứng cực nhanh, xong Thiên Lang đã biến bất lợi thành ưu thế, cự diện trở thành Thiên Lang tấn công còn Sở Thiên phòng thủ.Keng!Minh Hồng chiến đao đánh mạnh lên quỷ đầu đao phát ra tiếng vang lớn.Sở Thiên đã đứng cách hai mét của vị trí ban đầu của Thiên Lang, khóe miệng có máu cười khổ. Còn Thiên Lang vẫn đứng tại chỗ quỷ đầu đao buông xuống thân đao còn chảy một tia máu tươi, vẻ mặt vô cùng đắc ý.Gần bốn trăm kị binh Thiên Lang ai nấy đều phấn chấn, sĩ khí trong nháy mắt vùng trở lại.Sở Thiên phát ra tiếng cười sảng khoái, khen:

- Thiên Lang, không hổ là bá chủ của thảo nguyên hoang vu! Đã! Rất đã!Oánh Tử Tử có chút kinh ngạc, Sở Thiên dường như đã bại trận, làm sao còn có dũng khí như thế này chứ?Thiên Lang thở dài, thu quỷ đầu đao lại quay người lên ngựa nhưng không hề phát lệnh công kích, mà khẽ khua tay nói:

- Chúng ta đi! Gần bốn trăm tinh binh Thiên Lang và cả kị binh trại Cáp Nhĩ đều lộ vẻ ngạc nhiên, đây hoàn toàn không phải Thiên Lang bản tính hung tàn, Thiên Lang một kẻ diệt cỏ tận gốc như gã chiến thắng mà lại không truy giết thì là đổi tính rồi hay là thỉnh thoảng cho thấy vẻ lương thiện?Trong lòng tuy có ý nghĩ nhưng mệnh lệnh của thiên Lang không ai dám không nghe theo, vì thế gần bốn trăm tinh binh đi theo Thiên Lang về phía kị binh trại Cáp Nhĩ. Oánh Tử Tử thấy tinh binh thiên Lang chịu lui đi thì cũng không rõ tại sao, nhưng vẫn khua tay ra hiệu kị binh trại Cáp Nhĩ nhường đường.Sở Thiên thu Minh Hồng chiếnn đao, trên mặt hơi mỉm cười, vẫy tay với bọn Phong Vô Tình trong thành ra hiệu cường địch đã lui rồi.Bọn Phong Vô Tình gật gật đầu, buông bỏ súng lục đề phòng, nhấc Hoàng Thiên Hùng từ trong thành đi ra.Sau khi đi được hơn mười dặm, thân tín của Thiên Lang không kìm nổi bèn hỏi:

- Lão đại, sao không giết tên nhóc con kiêu ngạo đó đi?Thiên Lang không trực tiếp trả lời, vẫn với vẻ dũng cảm ngồi trên lưng ngựa, hai mắt lóe lên quang huy nói:
- Bà ta vẫn sống là tốt rồi! Dù bà ấy có phạm tội nặng tới mức nào thì vẫn là mẹ nuôi của tôi.Sở Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nhưng không hề nói gì hết.Oánh Tử Tử thở phào, toàn thân có vẻ thoải mái hơn, sau đó nhó tới lời của Sở Thiên liền nói;

- Các người mạo hiểm tính mạng tới trại Cáp Nhĩ tìm tôi có phải là muốn đưa tôi về thủ đô để hiệp lực giúp đỡ các người khiến Maria nhận tội?Rõ ràng cô coi Sở Thiên là cảnh sát tới trại Cáp Nhĩ để bắt người.Sở Thiên khẽ thở dài, lắc đầu nói:

- Chúng tôi không phải tới để bắt người, Maria đã nói tất cả cho chúng tôi, nay chúng tôi tới đây tìm cô là để lấy sổ tiết kiệm và mật mã chìa khóa mà Maria để lại đây, nói thật đó là tiền đen do phần tử khủng bố gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ.Mấy câu này Sở Thiên nói vừa đúng, vừa có thể để lộ ra tính chất của tiền lại vừa khiến người khác cảm nhận mơ hồ về thân phận quan gia của mình, tuy cũng chỉ là nghĩ điều đen tối mà thôi.Oánh Tử Tử trong lòng hơi kinh ngạc, không lẽ trong hộp mà nửa năm trước Maria bảo mình cất giữ lại có sổ tiết kiệm vào mật mã chìa khóa? Lúc đó bà ta không hề nói, mình cũng chả hỏi gì đã khóa vào trong tủ rồi, nếu như có tiền thật thì mình có nên đưa ra chăng?Sở Thiên dường như nhìn thấu suy nghĩ của Oánh Tử Tử liền khẽ mỉm cười, đưa ra quan hệ lợi hại:

- Tử Tử, người xưa có câu, có vật báu là có tội, Nặc Đính vì tiền cố cứu Maria ra mà đã tiến hành nhiều cuộc khủng bố ở Thiên Triều. Nếu Nặc Đính mà biết sổ tiết kiệm và mật mã chìa khóa đang trong tay cô, thì liệu trại Cáp Nhĩ còn yên ổn được bao lâu nữa chứ?Sở Thiên nhìn vẻ mặt Oánh Tử Tử thì trong lòng liền nảy ra phương án hai, nếu chẳng may cô ta không chịu đáp ứng hoặc muốn nuốt một mình thì sẽ nói cho cô ta biết việc lấy tiền còn cần phải có mật mã để cô ta hiểu được chỉ có hai người hợp tác mới có thể lấy được tiền ra, thay vì cứ tranh nhau thì cứ chia đều năm năm thôi.Oánh Tử Tử trở nên trầm tư, cô biết những lời Sở Thiên nói đều có lý, tuy cô chưa hề quen Nặc Đính nhưng trước đây cũng đã từng nghe Maria nói qua về lòng dạ độc ác của ông ta thì hơn bốn trăm người trại Cáp Nhĩ không đủ cho ông ta phá, nhưng cứ giao cho Sở Thiên thì cô lại cảm thấy không phải, mà rõ ràng là phải cúi đầu trước hắn thì khiến cho người quật cường như Oánh Tử Tử khó mà chấp nhận được.Oánh Tử Tử nhìn về phía thảo nguyên xa xăm giơ tay chỉ vào ngọn đèn dầu, bình tĩnh nói:

- Anh có biết ánh sáng đèn khuya của trại Cáp Nhĩ tượng trưng cho cái gì không?Sở Thiên khẽ gật đầu, thành thật nói:

- Tôi không biết!Trên mặt Oánh Tử Tử hiện lên vẻ thê lương, giọng nói ẩn chứa sự đau buồn nói:

- Ngọn đèn sáng đại diện cho mỗi người dân trại Cáp xuất trận, như thể chiến thắng trở về, ngọn đèn sẽ tắt dưới ánh mặt trời như thể da ngựa bọc thây, ngọn đèn sẽ sáng mãi cho tới khi trong nhà có một sinh mệnh mới được sinh ra.Sở Thiên ngẩng đầu nhìn những điểm sáng, nước mưa không ngừng từ mép dù rơi xuống, ướt đất ướt cả vào tim.- Trại Cáp Nhĩ đã đắc tội với thảo nguyên hoang vu rồi, Thiên Lang sớm muộn cũng sẽ san bằng trại Cáp Nhĩ.

Vẻ lo lắng hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của Oánh Tử Tử, ngay sau đó lại trở nên kiên cường thảm nhiên nói:

- Sở Thiên, nếu anh giúp tôi tiêu diệt tinh binh Thiên Lang thì tôi sẽ đưa những thứ Maria để đây cho anh!Sở Thiên khẽ thở dài cụp chiếc dù xuống để mặc cho mưa ướt đầm.Oánh Tử Tử quay người nhìn hắn, không hề truy hỏi mà cần chút thời gian suy nghĩ.Sau khi đi được mười mấy mét Sở Thiên liền dừng bước, giọng nói rành mạch truyền tới bên tai Oánh Tử Tử:

- Sự việc này do tôi mà ra thì đương nhiên cũng phải do tôi giải quyết, cho dù không có điều kiện này thì tôi cũng sẽ giết chết Thiên Lang!Trận mưa này khiến hai người thành người cùng đường.