Đô Thị Thiếu Soái

Chương 407 :

Ngày đăng: 14:59 30/04/20


Đây có thể coi là một trò chơi xem ai bị thương nặng hơn.Phong Vô Tình rút dao găm ra, lấy vải lau sạch, cười khổ nói:

- Thiếu soái, đột nhiên tôi phát hiện ra chúng ta không phải đến để tiêu diệt thổ phỉ mà là bị thổ phỉ bao vây tiêu diệt thì đúng hơn.Nhiếp Vô Danh nhìn những tên hung đồ Hoang Nguyên bị thương chưa tới một phần ba, thở dài:

- Nên để Chu Long Kiếm phái người tới trước.Dương Phi Dương bật cười khanh khách nói:

- Lúc này mà mọi người vẫn còn tâm trạng đùa sao.Sở Thiên sờ mũi, nhẹ nhàng thở dài:

- Quốc gia sẽ không cho người tới bao vây tiêu diệt thổ phỉ đâu, ở đây nhiều dân tộc thiểu số, vấn đề chính trị nhạy cảm mà. Hơn nữa, lão hồ ly Chu Long Kiếm từ trước tới giờ sẽ không làm việc mua bán mà không có lãi.Đám người Phong Vô Tình gật gật đầu, tất cả mọi người đều biết rõ đường dây của chính phủ Thiên Triều, dân tộc, tôn giáo, ranh giới đều là vực thẳm.Lúc này, Thiên Lang đang thì thầm gì đó với Đường Sơn Phong, ai mà chẳng biết thực chất là chúng lại nghĩ ra âm mưu nào đó. Sở Thiên mang theo vẻ mặt tươi cười đi ra ngoài, sau lưng là đám người Phong Vô Tình, nhìn đám thiết kỵ đen sì của Thiên Lang, nói vô cùng tự tin:

- Thiên Lang, để tao cho mày thấy thế nào gọi là phòng thủ kiên cố, mày muốn đánh đổ trại Cáp Nhĩ chính là nằm mơ.Nếu đổi lại là người khác nói những lời này, thiết kỵ Thiên Lang nhất định sẽ chế nhạo sự ngông cuồng của Sở Thiên, nhưng mà, lúc này, Sở Thiên đối mặt với đội quân hùng hậu mạnh gấp trăm lần như bọn chúng, nhưng lại cao ngất vững vàng như núi không chút lo sợ, áo tung bay trong gió lạnh, hình dáng như thiên nhân, đối phương không ai dám lộ ra một chút khinh miệt và khinh thường nào. Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu, nếu muốn giết đám người Sở Thiên sẽ phải trả một cái giá rất lớn.Thiên Lang không nói gì, đầu đao nhẹ nhàng vung lên.Năm trăm thiết kỵ Thiên Lang không tiến về phía cửa trại mà lại tản ra, tiến gần về phía tường trại, mọi người đều biết, chúng muốn lợi dụng cửa trại không có đủ người, chuẩn bị tiến hành trèo tường tác chiến toàn diện, khiến cho đám người Oánh Tử Tử chia quân ra phòng thủ, giảm thấp lực sát thương.Đang lúc Oánh Tử Tử chỉ huy dân trại Cáp Nhĩ dừng công kích băng tên, phía sau lưng liền truyền tới tiếng chân dồn dập, Sở Thiên quay đầy lại nhìn, mấy trăm người trai gái già trẻ của trại Cáp Nhĩ dưới sự chỉ huy của Mai Tử lần lượt kéo đến, vừ chạy vừa nhặt cung tên bên đường.Trận chiến này dường như lại thêm vài phần hi vọng. Chân mày Oánh Tử Tử hơi nhíu lại, Sở Thiên biết cô muốn nói gì, vì thế liền mở miệng trước ngăn lại, nói:

- Oánh Tử Tử, đừng nói gì cả, chúng ta không sống được, bọn họ cũng không thể thoát khỏi đao của Thiên Lang. Bọn họ bây giờ cũng là chiến đấu vì sự sống của chính họ mà thôi.Oánh Tử Tử nhẹ thở dài, láy ra ba mũi tên bắn về phía địch.Một tên thiết kỵ của Thiên Lang đốt mồi lửa thuốc nổ ném về phía cửa trại, Sở Thiên đứng dậy, vung tay trái lên cầm một mũi tên không biết từ đâu phóng tới bắn vào tên côn đồ đang ôm thuốc nổ, tên côn đồ hét thảm lên một tiếng, cả người lẫn ngựa ngã xuống bên tường trại.‘Oành’ một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, cả người cả ngựa đều bị nổ thành vụn, may mà tường trại vẫn như cũ không có ảnh hưởng gì.Bức tường này thật quá chắc chắn.Thiên Lang nhìn cửa trại giao chiến kịch liệt, kiên định nói:

- Tiếp tục hai trăm người tiến lên.Hai trăm thiết kỵ Thiên Lang chạy như gió lốc về phía cửa trại, Đường Sơn Phong suy nghĩ trong chốc lát cũng vung tay phái ba mươi cao thủ đến giúp đỡ. Lần tấn công này vô cùng kịch liệt, cho dù mọi người dũng cảm chiến đấu, mũi tên nhiều thế nào đi nữa, vẫn có bảy tám tên cao thủ Đường gia xông vào đánh chiếm tường trại, vung đao giết chết mười mấy dân trại Cáp Nhĩ rồi hung mãnh xông tới chỗ Sở Thiên.Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh tiến lên phía trước mấy bước, dao găm và tam lăng cùng lúc rút ra như con rắn độc đâm về phía mấy cao thủ của Đường gia, dao găm biến thành một cỗ hào quang lóe lên, ban đầu là đâm về phía địch, hai người ứng với đao.Nhưng lúc này lại có vài tên hung đồ Hoang Nguyên bước lên cửa trại.Có hai tên cao thủ Đường gia nhìn thấy hai người Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh khó chơi, liền vội vàng lùi ra sau mấy bước, lẫn vào đám người đang chiến đấu, giết chết người dân đang giữ trại, trong giây lát liền lấy đi năm sáu mạng người dân trại.Sở Thiên thấy thế, nhanh chóng đến bên cạnh dân trại đang giao chiến với địch, chiến đao nhanh như tia chớp đâm về phía những tên cao thủ Đường gia đầy âm hiểm, ‘đinh’ một tiếng, đại đao của tên đó bị Minh Hồng chiến đao chặt đứt, còn chém cho đầu rơi máu chảy, ngã xuống chết bên tường trại. Hai tên cao thủ phía sau dương đao đâm tới, Sở Thiên trông tránh không né, vui sướng cười dài, theo sau linh dương phi ra hai con đao, đao của hai tên cao thủ rơi xuống đất, trên trán hiện ra vết máu, lại bị Sở Thiên đạp vào trong trại, ngã chồng chất trước mặt người dân trại đang nhặt cung tên.Một ông già hai tay run run dùng tên nhọn đâm vào chúng, sau đó vài mũi tên lại tiếp tục đâm vào.Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, thật có lỗi quá!Mười mấy tên hung đồ bước lên cửa trại đã bị đám người Phong Vô Tình giết chết nhưng rất nhanh lại xông lên một đám mới.Sở Thiên cũng đã giết đến đỏ cả mắt rồi, từng đao như là nước cờ cùng địch sinh tử, thấy địch liền giết, máu tươi bắn tung tóe, còn lại hai tên cao thủ Đường gia thấy tình thế không đúng liền nhảy xuống đầu tường chạy trối chết. Nhưng vừa chạy được vài bước thì bị mũi tên của Oánh Tử Tử bắn chết.Thôn dân đang giữ trại chạy lại chông đỡ địch, trong mắt đầy tơ máu, trong đầu chỉ có một mục đích duy nhất là ngăn chặn và giết chết bất cứ tên địch nào có ý định xâm phạm, trong trận chiến này ngươi chết ta sống là điều tất nhiên. Trên đầu tường khắp nơi đều là thi thể, máu tươi đỏ sẫm không ngừng tăng lên tạo thành vết máu đen sì, nhưng không ai rảnh rỗi đi để ý tới.Hai giờ sau, cửa trại đã chất đầy thi thể, trại Cáp Nhĩ chỉ còn lại hơn hai trăm người.Ngã trong đám thi thể có người già tay nắm chặt đao, cũng có những đứa trẻ con nhặt tên, ngay cả bả vai của Mai Tử cũng bị thương.Thiên Lang nhìn cửa trại thấy khó có thể chiếm đóng, một lần nữa dừng lại công kích để chỉnh đốn.Sở Thiên ngã ngồi trên đầu tường, vỗ thật mạnh vào tường trại, ngoảnh đầu hỏi Oánh Tử Tử:
- Bởi vì tối nay tôi sẽ tiêu diệt sạch toàn bộ thiết kỵ Thiên Láng.Đêm nay sẽ tiêu diệt sạch thiết kỵ Thiên Lang?Không có ai phản ứng kịp, ngay cả đám người Phong Vô Tình cũng ngây ngẩn cả người, toàn bộ đều nhìn chăm chăm vào Sở Thiên, nếu như không trông thấy nụ cười bình tĩnh đầy tự tin của Sở Thiên, mọi người đều cho rằng hắn bị mưa làm hỏng đầu mất rồi.Mưa lớn mênh mông bát ngát, che phủ trời đất cuốn đi toàn bộ bình nguyên, sấm sét cuồng bạo rống gào rít giận phía sau những đám mây đen dạy kịt, sông núi lay động, trời đất sụp đổ, dường như chỉ có tự nhiên mới là chúa tể của vũ trụ.Oánh Tử Tử chần chừ trong chốc lát, nhắc lại ý của Sở Thiên:

- Anh, anh là muốn nói chúng ta hôm nay sẽ tấn công Thiên Lang sao?Trải qua hơn nửa ngày chiến đấu kịch liệt, cả hai bên đều vô cùng mệt mỏi, không còn lực để tiếp tục giao chiến nữa. Hơn nữa thời tiết bây giờ lại ác liệt như vậy, nên tranh thủ mà nghỉ ngơi nhiều. Quan trọng hơn là, mấy chục người đấu với hơn một nghìn người ở đại bản doanh của Thiên Lang, thật giống với câu chuyện nghìn lẻ một đêm.Sở Thiên trịnh trọng gật đầu, trên mặt thoáng qua vẻ say mê điên cuồng khó có thể phát hiện, nói:

- Mọi người xem, ngay cả mọi người cũng không nghĩ rằng chúng ta sẽ đánh lén, bọn Thiên Lang càng không thể ngờ chúng ta sẽ điên cuồng như vậy, không chỉ liều mạng nửa ngày truy kích Đường Sơn Phong, nửa đêm còn dám tấn công đại bản doanh của Thiên Lang, vì vậy cuộc tấn công đêm nay nhất định sẽ thành công.Điên cuồng.!Oánh Tử Tử chỉ có thể dùng từ đó để nói ra cảm giác trong lòng. Sở Thiên không đẻ ý tới ánh mắt mọi người, nghiêm mạt nói:

- Tôi không nói giỡn, nếu như để người và ngựa của Thiên Láng được nghỉ ngơi cả một đêm, giải quyết được chuyện hậu phương mà chúng ta không biết, đến lúc đó, người người tinh thần phấn chấn, hơn nghìn kỵ binh lại một lần nữa bao vây giết trại Cáp Nhĩ, lúc đó chúng ta lấy gì để chống trả? Vì thế chúng ta phải làm cho chúng trở tay không kịp.- Vậy chúng ta nên tập kích như thế nào?

Oánh Tử Tử mặc dù cảm thấy Sở Thiên quá điên cuồng nhưng dưới sự phân tích của hắn cũng cảm thấy có lý. Nghi vấn duy nhất chính là phương thức tập kích:

- Lẽ nào chỉ cần mấy chục người là có thể tiêu diệt được thiết kỵ Thiên Lang sao?Sở Thiên cười không đáp, trong lòng đã sinh ra vài chữ: Chặt đầu Thiên Láng, binh bại như núi đỏ.OànhMột tia sét đánh vào một gốc cây lớn, lập tức giống như là bị lửa châm, cành lá bốc cháy rơi lả tả, mưa tầm tã khiến cho nó chỉ còn lại thân cây đen trọc, vào lúc ngọn lửa chỉ còn cháy yếu ớt, năm mươi con ngựa gấp rút chạy đi, áo đen ngựa đen như lâm hồn.