Đô Thị Thiếu Soái

Chương 409 : Hung ác tới cùng

Ngày đăng: 14:59 30/04/20


Thiên Lang không tin nhìn về phía Sở Thiên, yết hầu đã bị cắt vỡ khiến gió lùa vào nên ngay cả nửa chữ cũng không nói được ra, gã đến chết cũng không thể tin Sở Thiên dám giết mình khi có hơn một trăm tên thuộc hạ đang bao vây, nhưng dòng máu tươi nóng bỏng cùng với sự đau khổ kịch liệt đã cho gã biết đây đều là sự thật.Thân thể suy sụp ngã xuống dưới đất, nước mưa rơi vào trong yết hầu lại chảy ra.Hung đồ Hoang nguyên cùng đám đệ tử Đường Môn đều trố mắt đứng nhìn, ngay cả Oánh Tử Tử và Thiết y thập bát kỵ cũng không dám tin vào mắt mình.Không ai nghĩ tới Sở Thiên dám giết chết Thiên Lang như thế, cũng không ai nghĩ rằng Thiên Lang sẽ chết như thế.Không có quần chúng sôi sục căm phẫn, không có thề sống chết báo thù.Những người Hoang Nguyên chính là những người vô cùng liều mạng, nhưng trông thấy Sở Thiên liều mạng như thế, lại cảm thấy sợ hãi hơn là sùng bái, sợ hãi từ trong xương cốt, đám người Sở Thiên bị bao vây truy giết hơn nửa ngày trời gần như bị tiêu diệt hết, không chỉ không nghỉ ngơi lấy lại sức mà còn đuổi theo truy giết hơn một trăm tên đệ tử Đường Môn, thậm chí nửa đêm còn mò vào trại Thiên Lang giết chết Thiên Lang. Chính cái dũng khí và hung hãn đó đã làm cho chúng chấn động, giờ đây lại trước mặt bao nhiêu người cắt đứt yết hầu của Thiên Lang, bọn chúng có thể không sợ hãi sao? Mọi thứ đều giống như một cơn ác mộng không có cách nào tỉnh lại hoặc thay đổi được.Yết hầu Đường Sơn Phong động đậy, ánh mắt cũng không ngừng hoảng sợ nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng lại, thêm dầu vào lửa quát to:

- Sở Thiên giết chết Thiên Lang, giết chết Thiên Lang rồi, mọi người hãy đem bọn chúng chém thành từng mảnh để báo thù cho lão đại, báo thù cho lão đại.Sau khi nói xong, tay phải liền vung mạnh, nhưng hơn một trăm tên côn đồ lại không chen nhau ùn lên như trong tưởng tượng của Đường Sơn Phong mà lại dần dần lùi lại, chỉ có mười mấy tên đệ tử Đường Môn rút đao xông tới chỗ đám Sở Thiên, nhưng vừa mới xông lên được vài bước. Oánh Tử Tử liền nhanh tay bắn ngay hai mũi tên, giết chết hai đệ tử Đường Môn phía trước.Thiết y thập bát kỵ cũng giương cung tên lên nhắm chuẩn vào những người đang xông lên.Sự tấn công của đám đệ tử Đường Môn ngay lập tức chậm lại, bát cơm quan trọng nhưng tính mạng còn đáng giá hơn nhiều.Đường Sơn Phong thấy thuộc hạ không hề có quyết tâm sống chết không sờn, tức quá hóa giận quát lên:

- Phế vật, tiến lên, mấy trăm người không giết nổi mười mấy người sao?‘Ầm’ một tiếng súng vang lên làm cho mọi người kinh sợ.Tất cả mọi người đều tìm xem âm thanh tiếng súng phát ra từ hướng nào nhưng lại không hề phát hiện ra Đường Sơn Phong đang từ từ ngã xuống đất.‘Bịch’ thân thể cao lớn của Đường Sơn Phong ngã xuống bùn đất, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, được nước mưa gột rửa nên có thể nhìn thấy rõ ràng mi tâm ông ta có một lỗ thủng, máu tươi tràn ra chảy vào đôi mắt còn chưa nhắm lại, chết không nhắm mắt.Một phát chí mạng.Trong lòng Sở Thiên vui vẻ, nụ cười trên mặt sáng lạn hẳn lên, hét lớn:

- Khả Nhi, ra đây đi.Lời vừa dứt, tiếng bước chân từ trong doanh trướng của Thiên Lang truyền lại, ngay lập tức một thân hình nhỏ nhắn liền đập vào tầm mắt của mọi người, trong tay còn xách một tên nam nhân to lớn, nhưng trên mặt cô lại không có chút mệt mỏi hay vất vả.Người tới chính là Khả Nhi.Năm tên thân tín của Đường Sơn Phong trông thấy chủ nhân chết thảm, không ngăn được cảm thấy bi phẫn, ra sức xông tới phía Khả Nhi, Khả Nhi mặt không đổi sắc, giơ súng lên. Viên đạn từ súng của cô bắn ra như là mọc thêm mắt vô cùng chính xác bắn trúng mục tiêu, năm tiếng súng vang lên liền có năm người hét thảm lên rồi ngã xuống đất. Kỹ thuật bắn súng không phát nào trượt khiến cho những tên hung đồ Hoang Nguyên cảm thấy áp lực tâm lí thật lớn.Sắc mặt kiên nghị lãnh khốc của Khả Nhi quét qua mọi người, không chút sợ hãi xuyên qua đám hung đồ Hoang Nguyên, sau đó vứt tên nam nhân trong tay vào thi thể của Thiên Lang, tên nam nhân lăn một vòng, lộ ra khuôn mặt rõ ràng, đó chính là Hoàng Thiên Hùng đã trốn thoát khỏi trại Cáp Nhĩ.Oánh Tử Tử nhìn thấy Hoàng Thiên Hùng, nghĩ tới đám lửa suýt hại chết Mai Tử tối qua, không ngăn được sự phẫn nộ, tàng đao sắc bén trong tay liền quay nửa vòng tráng lệ sau đó liền thét lên chém ngay vào cổ Hoàng Thiên Hùng khiến gã chết ngay tức khắc.Máu tươi không ngừng chảy ra hoàn toàn có thể giày vò trái tim của những tên hung đồ Hoang Nguyên, chúng dường như sắp phát điên.Khả Nhi buộc tóc lên sau đó nhìn về phía Sở Thiên, trên mặt ngay lập tức hiện lên vẻ tươi cười dịu dàng gọi:

- Thiếu soái!Ánh mắt Sở Thiên vô cùng dịu dàng, không có gì có thể so sánh được với sự bình an khi gặp lại sau bao nhiêu lo lắng, quan tâm hỏi:

- Khả Nhi, không sao chứ? Sở Thiên không trách cứ khiến cho Khả Nhi không ngăn được rơi nước mắt:

- Thiếu soái, Khả Nhi quá tùy hứng rồi!Sở Thiên ôm chặt Khả Nhi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ đầu cô nói:
- A Mộc Đồng.Sở Thiên gật gật đầu sau đó nhắc lại tên của hai người này hai lần để thể hiện sự coi trọng của mình, sau đó nói:

- A Mộc Đồng, Chiến Thiên Tường, hai người chính là lãnh đạo của bọn họ, cũng chính là chủ nhân tương lai của Vân Nam, chỉ cần các người trung thành tận tụy, ta đảm bảo trong vòng ba tháng sẽ để các người trở lại thành phố hưởng vinh hoa phú quý. Sở dĩ Sở Thiên chọn hai người lãnh đạo là để giam chân bọn họ một cách danh chính ngôn thuận, ít nhất có thể phân tán lực lượng của hung đồ Hoang Nguyên, khiến cho bọn chúng không có khả năng hợp lại, đợi đến một ngày nào đó sắp xếp ổn thỏa mới chọn ra người trung thành, cần phải biết, bọn chúng đều là những tên hung đồ liều lĩnh, khống chế không được khó tránh khỏi sẽ làm hại đến chính mình.A Mộc Đồng và Chiến Thiên Tường nghe thấy Sở Thiên để họ làm lãnh đạo, vội vàng cung kính trả lời:

- Cảm ơn lão đại.Sở Thiên bình tĩnh nhìn bọn họ, chuyển đề tài câu chuyện, nói:

- Các người đã nhận tôi là lão đại, vậy các người cần phải làm một việc!A Mộc Đồng giật mình, tên Sở Thiên này cũng quá biết dày vò người khác? Vừa mới làm lão đại của người ta mà đã phân phó nhiệm vụ rồi?Mặc dù trong lòng nghĩ thế nhưng A Mộc Đồng cũng không dám để lộ ra mặt, sợ khiến cho Sở Thiên nổi giận rồi lại giết anh ta, để Chiến Thiên Tường làm lãnh đạo duy nhất, vì thế liền hỏi:

- Nhiệm vụ gì, lão đại cứ phân phó, nếu nằm trong khả năng, tôi quyết không chối từ.Chiến Thiên Tường cũng không cam chịu yếu thế, cung kính trả lời:

- Dù phải xông vào nơi dầu sôi lửa bỏng, chết không chối từ.Sở Thiên thấy thế, trong lòng vui vẻ không ngừng, sau đó nhìn ra ngoài thảo nguyên đang mưa to gió lớn, kinh thiên động địa, nói:- Mỗi người lãnh đạo hai trăm người, dùng kỹ thuật cưỡi ngựa của các người đuổi theo đám đệ tử Đường Môn, sau đó lấy đầu chúng mang về gặp tôi.Ma quỷ!