Đô Thị Thiếu Soái

Chương 43 : Chuyện của Vương Đại Phát

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Sở Thiên không thể nhịn được cười. Cái tên béo này lúc trước ở ngoại ô cầm đầu nhóm cướp xe bus, khi đó Sở Thiên còn cười gã ăn cướp còn bày đặt có phong cách, không nghĩ tới, chính mình dẫn người cướp bóc vô số, hôm nay lại bị một tên gầy nhom ăn trộm ví, truyền đi, chỉ sợ tên béo này về sau sẽ bị đồng bạn giễu cợt vô số.

Tên béo nhìn thấy Sở Thiên cười cười có chút bối rối, sờ soạng bốn phía trên người mình, xem có phải hay không không kéo khóa quần, hay ngoài miệng có dính hạt cơm, kiểm tra một lượt lắc đầu hỏi:

- Cậu cười cái gì à? Có phải hay không thù lao không đủ?

Sở Thiên cười cười, muốn chọc gã một phen, vì vậy nhàn nhạt nói:

- Cái này hơn một ngàn hơi thiếu nha, anh tùy tiện cướp một cái xe bus là thừa, ha ha.

Tên béo không kịp phản ứng, buột mồm:

- Xe bus gần đây đã lắp hết cameras rồi, không cướp được, cho nên tôi lần này đi ra không mang quá nhiều tiền, lần sau tôi bồi thêm nha.

Gã lập tức chột dạ, cảnh giác, thấp giọng:

- Làm sao cậu biết tôi ăn cướp xe buýt?

Sau đó nhìn chằm chằm Sở Thiên càng nhìn càng thấy quen thuộc.

Cuối cùng, tên béo vỗ đầu một cái:

- Hóa ra là Sở huynh đệ a..., thất lễ, thất lễ.

Sở Thiên vuốt mũi, cười cười:

- Anh béo, giờ mới nhận ra tôi à?

Tên béo gặp lại Sở Thiên rất vui mừng:
- Anh Phát, công việc gần đây như thế nào?

Vương Đại Phát thở dài:

- Khó, bây giờ giao thông công cộng toàn bộ cài đặt cameras, xã hội đả kích dù ít dù nhiều thì cũng có tác dụng.

Sở Thiên cười cười:

- Có tìm đường lui chưa?

Vương Đại Phát lắc đầu:

- Ta đã từng tuổi này, còn có thể làm được gì đây? Chỉ có thể tiếp tục vượt qua khó khăn mưu sinh kiếm miếng cơm ăn.

Sở Thiên phất tay, gọi phục vụ đưa qua một trang giấy, một cây viết, sau đó ghi địa chỉ cùng điện thoại, đưa cho Vương Đại Phát:

- Anh Phát, nếu như anh thật sự muốn làm lại từ đầu thì anh mang theo mấy người của mình đi Bắc Kinh, dựa theo địa chỉ cùng, số điện thoại này đi tìm người. Người này đang ở thủ đô trù bị một gian quán bar, em cũng có cổ phần, hiện tại cần không ít người hỗ trợ. Nếu như anh nguyện ý, có thể dựa theo năng lực nhập cổ phần, lát nữa em sẽ điện thoại thông báo cho họ.

Vương Đại Phát mừng rỡ, không phải là bởi vì có chuyện trong sạch để làm, mà là vì có thể đi theo Sở Thiên lăn lộn. Chính anh ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng cứ có cảm giác tương lai Sở Thiên có thể mang đến cho anh ta một cuộc sống mới. Yêu một người không cần lý do, tin tưởng một người cũng không cần có lý do. Vì thế anh ta vội đáp:

- Tốt, tốt, tốt, ngay ngày sau liền mang ba thủ hạ đi Bắc Kinh. Sở lão đệ, thật sự rất cám ơn.

Chị Mị có vài phần kỳ quái nhìn Sở Thiên. Sở Thiên áy náy cười cười, hắn vốn định không đem chuyện của mình nói cho Mị Nương. Căn bản lúc đó cũng chưa phải thân thiết lắm. Hơn nữa cảm thấy cũng không nhất thiết phải nói. Bây giờ nhìn thấy ánh mắt Mị Nương, nhỏ giọng nói cho chị nghe một lần. Mị Nương cười gật gật đầu, người em này của mình làm việc thật sự là cẩn thận, thu nạp nhân tâm, tương lai thiên hạ sớm muộn sẽ thuộc về hắn đấy.