Đô Thị Thiếu Soái
Chương 449 : Phương Châm Trị Quốc
Ngày đăng: 14:59 30/04/20
Tại thư phòng trong biệt thự Vạn Thái.Thư phòng có bốn giá sách, trên mỗi giá sách đều bày đầy sách, trên bàn có bày bút, mực, giấy, nghiên.Nhưng ánh mắt Sở Thiên bị bức thư họa treo trên tường hấp dẫn đầu tiên.Thời gian thấm thoắt thoi đưa
Cõi lòng lạnh lẽo đi về gió sương.
Say mà mộng nhớ chuyện xưa.
Thẹn lòng đành gửi ngói phong giãi bày.Nét chữ cứng cáp mạnh mẽ, mực thấm sâu ba phần, ký tên Trương Tiêu Tuyền. Mấy câu thơ này rõ ràng giãi bày cảm tưởng của ông khi lưu lạc nơi đất khách quê người. Lá rụng về cội, cho dù Trương Tiêu Tuyền có địa vị và thân phận tối cao tại Tam Giác Vàng, nhưng ông vẫn không thể thoát khỏi nỗi nhớ thương quê nhà giày vò.Trương Tiêu Tuyền nhìn thấy Sở Thiên chăm chú quan sát bức thư họa, tới bên cười nói:
- Ngồi buồn ngâm bậy vài câu, bị cháu chê cười rồi!Sở Thiên khẽ thở dài, cười đáp lại:
- Tham mưu trưởng khách khí quá! Ai chẳng biết chú là tiểu Gia Cát của Tam Giác Vàng kia chứ.Sa Khôn bước tới, hơi áy náy nói:
- Đúng vậy, Tham mưu trưởng tuy đã về hưu, vậy mà việc lớn việc nhỏ của Sa Khôn tôi đều không buông tha chú ấy, khiến chú ấy về hưu rồi vẫn không được nghỉ ngơi. Để chú ấy được hưởng thanh phúc đúng nghĩa, tôi kiến nghị chú ấy ra nước ngoài tìm một quốc gia nào đó mà định cư nhưng chú ấy vẫn cứ bướng bỉnh đòi ở lại Tam Giác Vàng giúp chú thêm vài năm. Tình bạn thân thiết này khiến Sa Khôn rất cảm động.Trong thư phòng không có người ngoài, cho nên Trương Tiêu Tuyền nói chuyện cũng hết sức cởi mở không giấu giếm, cười khổ nói:
- Sa tiên sinh, anh và em tuy không phải anh em ruột thịt, nhưng nhiều năm kề vai chiến đấu đã cho chúng ta một tình bạn sống chết có nhau. Giờ Tam Giác Vàng đang dậy sóng, bất luận là chính phủ Lào, Myanma hay Tổ chức Phòng chống Ma Túy Quốc tế đều muốn tiêu diệt Sa gia. Anh nói xem, sao em có thể nhẫn tâm mà dời đi vào lúc này chứ?Sa Khôn bật cười ha hả, nói chắc như đinh đóng cột:
- Ông bạn thân mến, em nghĩ nhiều quá rồi! Bọn chúng đã vài thập niên còn chưa lật đổ được tôi. Lúc này cũng không phải lo bọn chúng sẽ giở trò. Nếu quả thật chiến tranh nổ ra, chúng ta có đủ cả thiên thời địa lợi, vẫn có thể đánh bại chúng.
Sở Thiên cười đúng lúc, thản nhiên nói:
Trương Tiêu Tuyền và Sa Khôn vừa uống trà vừa ngẫm nghĩ. Nhân lúc này, Sở Thiên nhìn Sa Cầm Tú thản nhiên nói:
- Thực ra, vườn cà phê của Sa Cầm Tú đã là một mô hình tốt rồi.Nếu đẩy mạnh tuyên truyền mở rộng, sau đó lại đem cà phê đã được gia công tới khu phố xá sầm uất để bán, đương nhiên, giá cả phải sấp xỉ giá thuốc phiện tại địa phương, như vậy sẽ khiến người dân sinh ra ảo giác.Sa Khôn tò mò hỏi:
- Sinh ra ảo giác?Sở Thiên gật gật đầu, đầy thâm ý mà cười cười nói:
- Khiến cho người ta cho rằng lợi nhuận trồng cà phê và thuốc phiện tại Tam Giác Vàng là tương đương nhau. Như vậy, mọi người mới tin rằng, bất luận do nhu cầu chính trị hay hiệu quả kinh tế, việc phát triển rừng trồng cà phê là một lựa chọn sáng suốt. Đổi thành các chú, nếu lợi nhuận trồng cà phê và thuốc phiện là như nhau, các chú sẽ chọn trồng loại nào?
Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền đồng thanh nói:
- Đương nhiên là cà phê!Vừa mới nói xong, hai người lập tức hiểu ý của Sở Thiên, đều khen ngợi rất nhiều. Người suy luận chặt chẽ như Trương Tiêu Tuyền lập tức phát hiện ra lỗ hổng:
- Tuy rằng vườn cà phê của Sa Cầm Tú quả thật không tồi, nhưng phí tổn cũng rất cao. Nếu định giá cà phê bằng với thuốc phiện, chi phí thực cao sẽ khiến cà phê khó lòng bán ra được. Lấy ví dụ, giá thành gieo trồng thuốc phiện là mười tệ, bán ra một trăm tệ, lợi nhuận là chín mươi tệ. Giá thành của cà phê ít nhất hai mươi tệ. Muốn có được chín mươi tệ lợi nhuận thì giá bán phải đắt hơn một trăm.
Sở Thiên sờ sờ mũi, thản nhiên nói:
- Tác dụng của việc tiêu thụ là ở chỗ sinh ra ảo giác. Bán được hay không là chuyện phụ thôi.Mọi người đều ngẩn ra.