Đô Thị Thiếu Soái
Chương 483 : Đêm Ma Túy (I)
Ngày đăng: 15:00 30/04/20
Sau khi nghe xong, Thiên Dưỡng Sinh không có hành động nào nữa!Vài tên phần tử Đột Đột rút súng giảm thanh ra. Lúc muốn nhắm bắn Thiên Dưỡng Sinh thì cái mũi thính như chó của Nặc Đính nhạy cảm ngửi được mùi khí gas. Ánh mắt dừng lại ở đường ống khí thiên nhiên bị nện phá, vội vã quát lớn:
- Có gas, không được dùng súng, dùng vũ khí lạnh xử lý!
Mấy tên phần tử Đột Đột rất nhanh để súng lại vị trí cũ bên hông. Đồng quy vu tận là hành động ngu xuẩn nhất.Mấy chục phần tử Đột Đột bên ngoài thu được tín hiệu, rất nhanh đã xách dao ào vào. Xếp thành ba tầng bao vây Thiên Dưỡng Sinh kín không có kẽ hở, khuôn mặt nghiêm túc khẩn trương chầm chập đến gần. Đồng thời, hơn mười tinh anh có thân thủ tốt nhất đã vượt lên đứng chắn trước mặt Nặc Đính, sợ Thiên Dưỡng Sinh sẽ tìm cơ hội tấn công Nặc Đính.
Toàn bộ đại sảnh nhồi chật cứng năm mươi người, không khí trở nên nặng nề trầm trọng.Nặc Đính thấy người bên mình chạy tới hỗ trợ, lại thấy trong tay Thiên Dưỡng Sinh chỉ vẻn vẹn một con dao đen như mực bình thường. Mặc dù bên mình có hai mươi bộ hạ chết đột ngột, nhưng gã vẫn luôn cho đó là do Thiên Dưỡng Sinh ở trong bóng tối đánh lén mới được như vậy, không có thực lực thật sự gì cả. Bây giờ đèn đã sáng, tinh anh vây giết, không lo Thiên Dưỡng Sinh không chết.Nghĩ vậy, trong lòng Nặc Đính không thể không dâng lên lòng khinh thị. Nhìn Thiên Dưỡng Sinh vẫn bình thản ung dung đối mặt với nguy hiểm, lại theo thói quen cho rằng thằng nhóc này chỉ làm mặt bình tĩnh thôi. Vì thế gã cười dài vài tiếng, nói:
- Hóa ra là có cá lọt lưới! Xấu hổ, xấu hổ. Nhưng tôi rất khâm phục, biết rõ có nguy hiểm, lại không thừa dịp loạn chạy trốn. Đủ nghĩa khí đấy.
Thiên Dưỡng Sinh lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, tay phải ổn định nắm chặt con dao đen, nói:
- Tao cũng rất khâm phục mày đấy, giờ phút này còn cười được. Chẳng lẽ mày không biết, từ lúc tao đặt chân bước qua cửa, cán cân thắng lợi đã hoàn toàn nghiêng về phía tao rồi sao? Ở trong mắt tao, chúng mày chẳng qua là người chết rồi!
Phong Vô Tình không cử động, tay phải nắm lấy dao gắm dính máu, chầm chậm đưa đến gần Nặc Đính, nhẹ nhàng thở dài một hơi:
- 9981, tuy tôi không biết tên anh, nhưng nợ của anh, hãy để tôi hôm nay trả hết cho anh. Đêm nay tôi sẽ lấy đầu của Nặc Đính hiến tế cho anh, mong anh ở thiên đường có thể yên nghỉ!
Nặc Đính nghe Phong Vô Tình nói như vậy, sợ hãi xoay người bỏ chạy.Phong Vô Tình tiến lên trước vài bước, dao găm màu đen bắn ra. Trong chớp mắt cắm thẳng vào lưng Nặc Đính. Sau đó, Nặc Đính dừng lại, vừa xoay người được một nửa thì đã ngã xuống đất!- 9981 đã tận trung vì nước nhà rồi!Một tiếng kêu vang lên cùng tia chớp xẹt ngang qua, thật lâu thật lâu cũng chưa biến mất.Tám trăm khẩu súng bao vậy các tướng sĩ trong bữa tiệc.Mấy chục binh lính của Sa Thành đi trước mở đường, trực tiếp đi vào đại sảnh bữa tiệc.Sa Thành nghênh ngang kiêu ngạo đi tới, vô cùng ngạo mạn nói lớn:
- Bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là người lãnh đạo của Sa gia. Các ngươi có hai lựa chọn, một là phục tùng, hai là chết. Cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chỉ cần các ngươi chân thành ủng hộ Sa Thành tôi, thì tôi cam đoan các ngươi sẽ vinh hoa phú quý, giống như thánh thần!
Bữa tiệc lập tức yên tĩnh. Tất cả các tướng sĩ trung cao cấp đều nhìn Sa Thành. Không ngờ cuộc chiến tranh giành gia sản của Sa gia đã đến cao trào. Xem tình hình này, Sa Cầm Tú đại khái là thất bại, Sa Thành hẳn là đã nắm được quyền chủ động toàn bộ cục diện rồi. Mình ngoại trừ lựa chọn nghe theo ra, dường như không còn biện pháp nào nữa.