Đô Thị Thiếu Soái

Chương 49 : Cao thủ trong cao thủ

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Hải Tử kinh ngạc quay đầu nhìn lại, đã thấy Lâm Ngọc Đình vui mừng, tung tăng như chim sẻ chạy đến bên người đó. Sở Thiên không cần nhìn cũng biết - Lâm Ngọc Thanh đã đến, bởi vì chính mình đã gọi tới.

Lâm Ngọc Thanh mang theo bốn vị kiểm sát trưởng, đằng sau còn có một đội cảnh sát vũ trang, súng ống đã lên đạn sẵn sàg. Lâm Ngọc Đình như con chim nhỏ rúc vào ngực Lâm Ngọc Thanh, miệng không ngừng gọi:

- Ba ba.

Lúc này, Lâm Ngọc Thanh thấy con gái bình an, chẳng quan tâm tới hình tượng uy nghiêm gì hết, ôm lấy Lâm Ngọc Đình:

- Con gái, không làm con sợ chứ? Bọn chúng không làm tổn thương con chứ?

Ngưu Côn thấy có người của Viện kiểm sát cùng cảnh sát vũ trang tới, trong lòng mừng rỡ, tưởng rằng Lý Tử Phong phái tới trợ giúp mình, nhưng lại nghe thấy Lâm Ngọc Đình gọi Lâm Ngọc Thanh là ba ba, run lên, chết cha chuyện này càng khó nhằn rồi, thảo nào bọn Sở Thiên lại hung hăng càn quấy như thế hóa ra có người sau chống lưng.

Lâm Ngọc Thanh cùng con gái nói vài câu, tiếp theo Lâm Ngọc Thanh liền vỗ nhè nhẹ lưng Ngọc Đình. Lâm Ngọc Đình biết cha muốn làm việc rồi, vì vậy buông tay đi đến bên cạnh Sở Thiên. Ngoại trừ cha mình, thì chỉ có Sở Thiên mới khiến cô có cảm giác an toàn.

Lâm Ngọc Thanh nhìn toàn cảnh, bước tới gần Hải Tử:

- Không biết vị huynh đệ này có thể hạ thủ lưu tình, mấy kẻ này liên quan tới các vụ hối lộ của không ít quan chức cấp cao, tôi cần đem chúng về phục vụ điều tra vụ án.

Hải Tử rất giỏi quan sát, biết rõ vị Kiểm sát trưởng trước mặt này không có ý nói mình, hơn nữa nghe thấy Ngọc Đình gọi ông là ba; nhìn qua Sở Thiên, thấy Sở Thiên cười gật gật đầu, biết rõ là người một nhà, vì vậy thả tuýp sắt trong tay, mang theo đám Quang Tử tới cạnh Sở Thiên. Ngưu béo thấy mình nhặt về được một mạng thoát được một kiếp vui sướng vô cùng. Lại nghe thấy cái nì hiệp trợ điều tra vụ án, cũng lơ đễnh, dùng quan hệ của mình cùng Lý Tử Phong, cho dù có ra tòa thì cũng chuyện lớn hóa nhỏ nhỏ hóa không có gì mà thôi.

Trương Đồn trưởng một thân kinh nghiệm quan trường, biết chắc mấy người này không phải của Lý Tử Phong, nếu không mình không có khả năng không biết. Nhưng gã lại xác thực cứu được Ngưu Côn, không chút hoang mang, lễ phép hỏi:
Trương Đồn trưởng trợn trừng, ánh mắt bắn ra vẻ thấy chết không sờn, ngón tay bóp mạnh cò súng, viên đạn bắn ra.

Tất cả mọi người ngây dại.

Hải Tử cùng Quang Tử mấy người tuy ra tay ngoan độc, nhưng đối mặt với tình huống này, cũng không biết làm thế nào, thân pháp nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng viên đạn, vì vậy không thể làm gì khác, hi vọng kỳ tích xuất hiện, mới có thể cứu được tính mạng của Lâm Ngọc Thanh.

Ngay lúc Trương Đồn trưởng bóp cò , trong tay Sở Thiên bắn ra hai đạo ánh sáng, không thua gì tốc độ viên đạn, mọi người kinh ngạc vô cùng.Phanh một tiếng, sau đó lại một âm thanh A..., mọi người cho rằng Lâm Ngọc Thanh trúng đạn, nhanh chóng nhìn Lâm Ngọc Thanh, lại thấy Lâm Ngọc Thanh lông tóc không tổn hại, vẫn uy nghiêm đứng tại đó, ngay cả tránh cũng không tránh, định lực thật là kinh người, Lâm Ngọc Đình bất chấp tất cả , chạy lên ôm lấy lấy Lâm Ngọc Thanh, nhạt nhòa nước mắt nhìn cha. Lâm Ngọc Thanh cười cười, tỏ vẻ cha không sao cả.

Lâm Ngọc Thanh không sao cả. Lúc này, tất cả mọi người mới chú ý tới Trương Đồn trưởng, thấy hắn cổ tay cầm súng bị dính một đồng tiền xu, còn đầu đạn cũng dính một đồng nằm dưới mặt đất, kẻ đần cũng biết Sở Thiên đã dùng hai đồng tiền xu cứu được Lâm Ngọc Thanh. Vô cùng khiếp sợ, công lực Sở Thiên cao tới bực này, một người mười tám tuổi lại có thân thủ kinh khủng như thế, không biết phải khổ luyện bao lâu mới thành?

Hải Tử hơi hổ thẹn, cùng Sở Thiên đối mặt hai lần rồi, cho rằng Sở Thiên rất có tình người, là người tốt đáng để kết giao bằng hữu, không nghĩ tới Sở Thiên thân thủ cũng cực kỳ hung hãn, chính mình có chút múa rìu qua mắt thợ rồi. Đám Quang Tử giật mình, bắt đầu thấy một người lâm trận không loạn, bình tĩnh tự nhiên so với người thường khí chất cao hơn chút thôi, không ngờ thân thủ kinh khủng như thế làm cho người ta sợ hãi không thôi. Đối với đám Quang Tử luôn luôn tự tin, tự biết đêm nay một đối một, mình kém quá xa.

Sở Thiên cũng giật mình, vừa rồi dưới tình thế bức bách mà bắn ra hai đồng tiền xu, không tưởng là thành công ngăn cản viên đạn; hơn nữa công lực xem ra cũng đã khôi phục được hai thành. Hằng ngày kiên trì luyện công, cùng với lâm trận đột phá kết quả không tệ. Sở Thiên rất cao hứng, tiếp tục như vậy, chưa đầy một năm có lẽ sẽ khôi phục công lực hoàn toàn.

Cảnh sát vũ trang lúc này xông lên đấm đá tên Trương Đồn trưởng một trận. Trước mặt bọn họ dám vũ đao lộng thương, khẩu khí này làm sao có thể nhịn xuống? Bởi vậy, cảnh sát vũ trang hạ thủ rất nặng. Nếu không phải Lâm Ngọc Thanh còn cần Trương Đồn trưởng hiệp trợ phá án, chỉ sợ đã bị đánh chết. Dù cho như vậy, Trương Đồn trưởng mặt mũi tràn đầy máu tươi, hoàn toàn mất hết uy nghiêm ngày xưa.