Đô Thị Thiếu Soái

Chương 53 : Tai nạn xe cộ

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Buổi sáng khi Sở Thiên thức dậy, Lâm Ngọc Đình đang làm cơm trong bếp. Sở Thiên có phần thấy lạ liền hỏi:

- Chị Mị đâu? Chị Mị đi đâu rồi?

Lâm Ngọc Đình chu miệng lên nói:

- Làm gì mà thấy mặt đã hỏi chị Mị đâu? Sao không hỏi mình đang làm gì?

Sở Thiên thở dài, giữa thiếu nữ và đàn bà không chỉ khác biệt ở bộ ngực, mà còn ở lời nói và cử chỉ.

Sở Thiên nhìn bộ dạng không đạt được mục đích thì không bỏ qua của Lâm Ngọc Đình đành bất đắc dĩ nói:

- Vậy cậu đang làm gì vậy?

Lúc này Lâm Ngọc Đình mới mặt mày hớn hở, dương dương cái kẹp trong tay:

- Làm sữa nóng, chiên trứng, nướng bánh mì.

Sở Thiên lấy làm lạ, thiên kim tiểu thư cơm bưng nước rót đến tận miệng quần áo đưa tận tay từ khi nào lại biết xuống bếp làm cơm thế này? Ngay cả Lâm Ngọc Thanh cũng còn phải vào bếp nữa là. Hắn buột miệng:

- Từ khi nào mà cậu biết nấu cơm vậy?

Lâm Ngọc Đình giống như cười:

- Sáng sớm chị Mị đi ra chợ mua chút đồ về, vừa mới dạy mình trước lúc đi, bổn tiểu thư nghe cái hiểu liền. Bạn sắp được ăn bữa sáng rồi, tranh thủ đi rửa mặt mũi đi.

Sở Thiên nhìn mấy thứ kêu bang bang trong nồi của Lâm Ngọc Đình, có linh cảm rất xấu.

Khi Sở Thiên nhìn miếng trứng gà rán chưa chín lắm, miếng bánh mì và ly sữa của Lâm Ngọc Đình, trong lòng nghi ngờ liệu mình có đoán sai không. Thế là cắn một miếng trứng chiên, ăn miếng bánh mỳ, uống chút sữa, biết là mình đoán không sai, nhìn vẻ mặt đầy hưng phấn của Lâm Ngọc Đình, nghĩ một lúc rồi nói:

- Tôi muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện.
- Chắc là ngày mai thôi, chịu tới hai lần va chạm mạnh, bị thương nặng đến thế này, có thể sống lại được thì đã là tạo hóa của anh ta rồi. Mấy người có phải người nhà của anh ta không? Nếu phải thì mau đi đóng tiền viện phí, chắc anh ta phải nằm lại một thời gian, chưa hết nửa năm chưa chắc có thể xuống giường được.

Trong lòng Sở Thiên khẽ động chen giọng vào:

- Bác sĩ, ông có quyền uy, nhưng ông nói hắn chịu hai lần ngoại lực va chạm là có ý gì? Tôi có chút không hiểu.

Bác sĩ lật quyển bệnh án, có chút khoe khoang đắc ý nói:

- Anh ta bị thương thành thế này là do chịu ngoại lực va chạm tới làm não bộ chảy máu, gãy xương sườn, chảy máu khoang bụng. Như va chạm xe lần này có điều lạ là: Lực anh ta chịu không chỉ có một, vì có hai chỗ bị thương do va chạm rất rõ ràng là vùng bụng và vùng lưng. Đó là ngoại thương, anh nghĩ xem nếu như chỉ do bị đâm xe chính diện vậy những vết thương ở sau lưng là do đâu? Nếu như phần bị xe đâm là lưng anh ta, vậy những vết thương ở vùng bụng lại là do đâu mà ra? Vì vậy, cách giải thích duy nhất đó là anh ta bị hai chiếc xe lần lượt đâm trước và sau mới có thể như vậy.

Trong lòng Sở Thiên có chút suy nghĩ, lặng lẽ phân tích những tình huống mà bác sĩ đưa ra.

Sau khi bác sĩ đi, hai đồng chí cảnh sát giao thông cuối cùng cũng đến, tìm hiểu kĩ tình hình từ chị Mị sau đó yêu cầu trước hết tạm giữ xe đồng thời giữ lại làm bằng chứng. Đợi sau khi xem lại bằng ghi hình và khi người bị thương tỉnh lại mới quyết định trách nhiệm của sự việc. Lúc sắp đi một đồng chí cảnh sát dường như nhớ ra một điều gì đó, vừa đi ngoài hành lang vừa ngó đông ngó tây mấy lần rồi hỏi chị Mị:

- Cô không gọi người nhà anh ta tới à?

Chị Mị lắc đầu, lúc đó tâm loạn như vậy chỉ muốn cứu người, đâu còn nhớ tới báo cho người thân. Cảnh sát giao thông hiển nhiên hiểu tâm trạng của chị Mị, không nói với chị Mị nữa, đi ra chỗ bác sĩ lấy đồ của người bị thương xem xem có thể tìm ra người nhà hoặc cơ quan của người bị thương hay không. Lúc cảnh sát giao thông tìm trong túi của người bị thương lấy ra một cái tấm thẻ. Xem mấy lần rồi đột nhiên dừng lại, bất giác nói với chị Mị:

- Lần này mấy người gặp rắc rối lớn rồi.

Chị Mị với Sở Thiên cùng sững sờ, câu này của cảnh sát giao thông có ý gì?

Cảnh sát giao thông dương dương tấm giấy chứng nhận trong tay:

- Có biết mấy người đã đâm vào ai không? Phó giám đốc phòng giam Đông Phương của thành phố này Lưu Đại Dũng.