Đô Thị Thiếu Soái
Chương 607 : Sắp Xếp Trước
Ngày đăng: 15:01 30/04/20
Sở Thiên gật đầu, nâng tách trà lên uống, uống cạn tách trà liền hỏi:
- Sư phụ, tương lai sư phụ có nguyện vọng gì ạ? Trụ trì hay cao tăng?Vị Tăng lắc lư, trà vừa xuống đến cổ họng liền bình tĩnh trả lời:
- Uống một hũ rượu ngon, hát một bài hát mới, một cô gái xinh đẹp, thêm chút muối trắng trong, đưa vào miệng của ta. Đó mới là cuộc sống mà ta mong mỏi.Không chút khinh miệt, Sở Thiên thậm chí còn cảm thấy kính nể.Người ở nơi cửa phật, tâm nơi cõi trần cũng cần phải có dũng khí.Buổi chiều, có nhiều khách hành hương đến làm lễ, liền biến mất trong thiền tự, trong khi đó người phía sau động tụ tập ngày càng nhiều. Gần tối, 800 thanh đao huyền thiết từ Từ Châu được chở tới, khi Sở Thiên bước vào trong động, tinh thần phấn chấn dũng mãnh hừng hực.Cô Kiếm ở phía ngoài động hóng gió.Sở Thiên khẽ cười, chắp tay hét lớn:
- Anh em trên đường vất vả rồi, tôi biết anh em đều là người ngày xưa đóng ở Hàng Châu. Lúc trước vì đại cục mà giả vờ thất bại rời khỏi Hàng Châu. Trong lòng anh em cũng không phục, tôi cũng không phục, vì thế lần này tôi cùng anh em trở lại hùng mạnh hơn, bắt buộc phải lấy lại Hàng Châu.Không ai hò hét, nhưng trong lòng đều âm thầm nói:
- Lấy lại Hàng Châu.Nhìn ánh mắt của họ là có thể đoán được ý trí chiến đấu của họ, Sở Thiên gật đầu hài lòng. Chỉ vào 800 thanh đao huyền thiết bên cạnh nói:
- Hải ca chỉ huy anh em, dùng đao huyền thiết đánh cho bọn Đường Môn ở Từ Châu răng rơi đầy đất. Quân địch có hơn nghìn người, tôi hy vọng anh em có thể quét sạch Đường Môn ở Hàng Châu.Vương Trung Thiên quỳ một gối xuống đất, vẻ mặt kiền nghị:
- Không thắng thề không quay về.800 anh em đều quỳ xuống với cùng một vẻ mặt và ước nguyện.Sở Thiên khẽ cười, cuộc chiến ngày mai chắc chắn thắng rồi.Sau khi đi ra khỏi động, Cô Kiếm xuất hiện, vẻ mặt vẫn lạnh lùng thờ ơ. Sớm đã biết đao huyền thiết được vận chuyển đến, ánh mắt có chút khó hiểu liền hỏi:
- Đao huyền thiết tuy lợi hại, nhưng nếu bọn chúng lại trang bị liên nỏ thì trận chiến ngày mai chẳng phải bọn chúng lại như thế chẻ tre.Sở Thiên lắc đầu cười nói:
- Lũ khốn câm mồm lại, ồn ào chết đi được.Nhìn khẩu súng đen sì sì và đôi tay run rẩy tức tối của đội trưởng đội cảnh sát, tên cầm đầu Đường Môn liền giơ tay ra hiệu cho quân yên lặng. 2000 quân thấy báo hiệu liền im bặt, cả thế giới lại trở nên yên ắng. Thậm chí chính bang phái Đường Môn vừa cố tình làm náo loạn nhưng bản thân bọn chúng cũng không chịu nổi.Đội trưởng đội cảnh sát bớt tức giận lạnh lùng nói:
- Ra lệnh cho quân im lặng chút, không thì để bọn tôi tức lên là không kiềm chế được ngòi súng đâu. Đến lúc đó 2000 quân của anh sẽ trở thành 2000 xác chết đấy. Không tin thì cứ thử đi. Chúng tôi nhận được lệnh, kẻ nào gây chuyện giết không tha.Cùng lúc đó, anh ta ra lệnh cho 2 cảnh sát khóa chặt cửa lại.Nhìn vũ khí chết người của cảnh sát, quân Đường Môn chỉ còn cách im lặng.Quang Tử và các an hem Soái quân ngủ ngon lành. Họ biết rằng chỉ cần ngủ khoảng 2 tiếng là tinh thần của anh em lại khôi phục lại. Đến lúc đó thừa sức đánh lại Đường Môn. Đôi mắt lim dim liếc qua tên cầm đầu Đường Môn, Quang Tử khẽ lắc đầu, sắp phải bước vào cửa diêm vương lại còn không biết gì, đúng là hài.Gần 5h, Quang Tử và anh em tỉnh dậy, thấy bọn Đường Môn đang gặm bánh bao liền rút điện thoại ra gọi, nói vài câu rồi ngắt máy. Không lâu sau, có người gõ cửa đem cơm vào. Cảnh sát nhìn nhau một lát rồi cho phép vào.Dù sao thì đây cũng là bữa cơm ngon cuối cùng của người ta.Tên cầm đầu Đường Môn ngỡ ngàng, khắp Hàng Châu đều là thiên hạ của Đường Môn, ai dám đưa cơm cho Soái quân. Hơn nữa bọn chúng đã sớm đi khắp các cửa tiệm ra lệnh cấm không được phép bán cơm cho Soái quân nếu không sẽ không tha cho. Đã dọa đến thế rồi mà vẫn có kẻ dám mang cơm cho Soái quân sao?Khi cơm được mang vào, Quang Tử còn ra oai mở hộp cơm ra, đùi gà xương sườn, còn có thêm bát canh gà, bữa cơm đầydinh dưỡng khiến mọi người há hốc mồm. Đường Môn muốn tìm ra dấu hiệu là nhà hàng nào bán cơm cho Soái quân, nhưng không có dấu hiệu nào để phát hiện.Quang Tử cũng biết đối nhân xử thế, liền ra lệnh mang cơm cho cảnh sát. Đội trưởng đội cảnh sát từ chối nhẹ nhàng rồi thì cũng nhận lấy, dù gì thì cũng nửa ngày canh gác không ăn gì rồi. Thế là cùng Soái quân ăn uống, chỉ có Đường Môn là ăn bánh bao uống nước lã.Một tên đệ tử Đường Môn nói khẽ:
- Đại ca, hay là chúng ta cũng gọi cơm ăn đi.Vài tên thân tín cũng mở mắt trừng trừng nhìn tên cầm đầu.Dù sao thì cũng đã ngồi hai tiếng đồng hồ, mùi thức ăn thơm ngào ngạt của bên kia xông vào mũi.Tên cầm đầu Đường Môn thầm chửi rửa cửa hàng cơm đã cung cấp đồ ăn cho Soái quân, phải tìm ra bằng được cái cửa hàng đấy, rồi đánh tan nát bọn chúng ra. Đồng thời cũng bất đắc dĩ gọi điện cho Triệu Khoát, đương nhiên không dám nói sự việc làm ồn bị thất bại. Dù gì thì vài tiếng nữa bọn Soái Quân cũng chết, có làm phiền toái đến tinh thần và sức lực của bọn chúng cũng không quant trọng.Triệu Khoát nghe xong tình hình cũng có chút ngỡ ngàng, nhưng trước đại chiến cũng không thể nghĩ được nhiều đến thế, sức lực của gã toàn bộ đặt vào 4000 quân kia, còn đối với 2000 quân ở nhà ga thì tỏ ra rất thiếu kiên nhẫn. Sau khi nhắc nhở bọn chúng phải theo sát và làm phiền Soái quân thì cho phép quân Đường Môn gọi cơm ăn.Có sự cho phép của Triệu Khoát, tên cầm đầu Đường Môn liền gọi cho một nhà hàng, hành động này đã khiến cho đệ tử Đường Môn phấn chấn. Không bao lâu cũng có người mang cơm đến, có thịt gà thịt vịt, trứng, cũng có canh xương. Thế là cũng bắt đầu ăn uống. Đương nhiên bọn chúng cũng không thèm mời cảnh sát.Thấy bọn chúng ăn uống tưng bừng, Quang Tử lộ vẻ cười khểy.Trong phòng riêng xa xỉ ở câu lạc bộ tư nhân.Đường Đại Long dựa vào ghế nghỉ ngơi, thêm chút sức lực thì thêm phần chiến thắng. Đột nhiên có tiếng gõ cửa liền nói:
- Vào đi!Bang chủ Phi Long - Triệu Hiến bước vào.Ánh điện trong phòng sáng rực rỡ, nhưng cái vẻ lạnh lùng của Đường Đại Long khiến cho người ta có một cảm giác âm u lạnh lẽo. Dường như trên người hắn bao phủ một luồng khí hắc ám âm u. Cho dù là Triệu Hiến thì khi tiếp cận gần Đường Đại Long, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi liền có thái độ cung kính.Năm ngón tay phải của Đường Đại Long cầm phi tiêu chơi, như thể chẳng bao giờ biết mệt vậy. Phi tiêu cắm thẳng vào tường, rồi sau đó mới nói:
- Chuyện làm thế nào rồi?Triệu Hiến lễ phép nói:
- 2000 quân đã ăn xong đồ ăn của chúng ta.Đường Đại Long khẽ cười, tay trái đưa phi tiêu lên, trúng đúng vào tâm của sau cánh cửa.