Đô Thị Thiếu Soái

Chương 610 : Đại Chiến Thắng Lợi

Ngày đăng: 15:01 30/04/20


Sở Thiên chú ý chém giết phía trước, hai bên cùng sau lưng đều giao cho anh em Soái quân bảo hộ, chính mình như mũi khoan thọc sâu vào lòng địch. Ánh đao Minh Hồng chiến đao bắn ra bốn phía, từ trên phủ xuống, bao phủ phạm vi rộng, kình khí hùng mạnh, đây là lúc hắn lợi hại nhất kể từ khi xuất đạo cũng là lúc chém giết gian khổ nhất.Trong ngàn vạn người, sinh tử một đường.Dưới áp lực sinh tử, hắn đem công lực ép lên cao tới tận đỉnh.Chiến đao của Sở Thiên xoay tròn như độc long, ai chống lại phải chết. Ven đường những anh em Soái quân còn lại cuốn vào chiến đấu bảo vệ Sở Thiên. Phía sau, 100 anh em Soái quân dốc sức liều mạng tử chiến, dũng mãnh không ai cản nổi, quân số tuy ít hơn nhưng tập trung chém giết, cho nên tiêu diệt kẻ địch người ngã ngựa đổ.Đội ngũ khác tiến quân chậm hơn, ép kẻ địch bị động không thể tập trung lực lượng ứng phó với hơn trăm Soái quân đi đầu. Những Soái quân đi đầu áp dụng chiến thuật mũi khoan, chỉ cần có thể tạo ra bất kỳ một lỗ hổng nào liền tạo, Sở Thiên dẫn hơn trăm Soái quân như nước lũ tràn bờ, quyét sạch tất cả các chướng ngại vật trên đường tiếp tục xông pha.Triệu Quát nội tâm chấn động vô cùng, khó tin nhìn tình hình chiến sự, gã như nhìn thấy quái vật. Thế công của Sở Thiên rõ ràng là xông đến phía mình, nhưng nếu muốn giết tới đây lấy mạng mình, nói dễ vậy sao, phải vượt qua hơn bảy nghìn người hỗn chiến trên chiến trường. Thân thủ có lợi hại đi chăng mấy cũng không dám cam đoan lông tóc của bản thân không bị tổn thương.Kẻ điên, đó là một kẻ điên!Không, một lũ điên!Hết chém đông chặt tây, Sở Thiên đã giết ra hơn mười mét. Lúc này, hắn chỉ cách Triệu Quát tầm mười mét nữa, thành công sắp tới, ý chí chiến đấu sục sôi. Không có hưởng thụ, thừa dịp thế trận đối phương rối loạn, đao khí cuốn cuộn phóng tới trước mặt, máu tươi bắn ra tung tóe. Đao đã cắm thẳng vào tim hai kẻ ngăn phía trước.Sở Thiên đạp lên thi thể kẻ địch, dùng thân pháp Du Ngư. Mỗi lần đao ra tất có người ứng với đao ngã xuống đất. Người trúng đao chỉ có chết, chỉ có người chết mới không thể làm hại ai. Nội khí không ngừng lưu chuyển, lực cũ vừa tiêu, lực mới lại sinh. Bốn phía địch nhân thấy hắn uy thế như thế, toàn thân lạnh như bang nhao nhao chạy trốn.

Sở Thiên cũng nhiều thêm mấy vết thương, nhưng lúc này hung tính toát ra, đem uy lực Minh Hồng chiến đao phát ra tới cực hạn. Không ai cản nổi, khí thế không ai bằng.Trong chém giết mấy ngàn người. Ai cũng không tránh khỏi bị thương.Soái quân hung mãnh, Đường Môn nhiều người, riêng phần mình ưu thế đền bù chưa đủ, trong hỗn chiến, căn bản không có người thắng, dù cho cuối cùng thắng lợi, cũng là “Địch chết một ngàn, ta tổn tám trăm” là thắng thảm. Triệu Quát cũng ý thức được điểm ấy. Nhíu mày hô:

- Tiểu Long, dẫn 200 tinh nhuệ cuốn lấy Sở Thiên.Tiểu Long gật đầu, dẫn 200 thân tín của mình thẳng hướng Sở Thiên.Bên trong vọt tới hai tên đại hán, toàn thân là máu, tay cầm đao đi tới gần Sở Thiên, hai đao hợp lại hung hă ng chém Sở Thiên. Sở Thiên mặt không đổi sắc, lách mình né tránh mũi nhọn đối phương, đỡ lấy. Thân hơi cúi xuống đá vào bụng tên bên phải, vung đao chém tay bên trái.Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hai tên đại hán té nhào xuống đất, đao rơi xuống bên cạnh. Sinh tử chưa biết, nhưng mất đi sức chiến đấu là hiển nhiên. Lúc này, đám Tiểu Long cũng vọt tới trước mặt Sở Thiên, như thủy triều vây lấy hắn. Sách lược của Triệu Quát mặc dù chính xác, nhưng kẻ địch trước mặt lại vô cùng cường hãn.Sở Thiên xung trận lên trước, đối mặt với đệ tử Đường Môn vọt tới, đổ ập xuống chính là một đao. đệ tử kia cũng không để Sở Thiên vào mắt, ở trong đầu của gã chỉ có tiền thưởng tám triệu của Triệu Quát. Trong lòng hừ lạnh một tiếng, hoành đao chống đỡ, thế nhưng khí lực kia quá lớn.

- Răng rắc.

Âm thanh đao gãy, Minh Hồng Chiến Đao bổ ra không chỉ khiến tay cầm đao đứt mà cũng chặt đứt nửa đầu tên kia, máu tươi tung tóe. Thi thể gã rơi xuống đất, khiến đồng bọn phía sau đổ mồ hôi lạnh.Tiểu Long nuốt nước miếng, nghiến răng nghiến lợi hô hào:
- Triệu Quát đã chết!

Anh em Soái quân thét vang trời. Mấy ngàn người phát ra cùng một lúc, hướng trận địa địch đánh tới.Chủ soái ngã xuống, Đại Hổ cùng Tiểu Long đau buồn quát lên. Muốn xông lên đổi mạng, lại cho bang chúng Đường Môn cứng rắn kéo về đi, lúc này bại cục đã định, xung phong liều chết chỉ là chịu chết, huống chi Sở Thiên còn hung mãnh khó chơi như vậy. Vì vậy đệ tử Đường Môn còn lại tứ tán chạy trối chết, ngoại ô Hàng Châu giống như kiến vỡ tổ.Sở Thiên thở nhẹ, nhàn nhạt hạ lệnh:

- Giết!