Đô Thị Thiếu Soái
Chương 61 : Đọ sức
Ngày đăng: 14:54 30/04/20
Chủ Đao Y Sinh trong mắt lộ ra vài phần cuồng nhiệt, giống như đã nhìn thấy hai vị đặc vụ Phi Long nhanh chóng bị đinh lại trên tường.
Lúc này, như có hai tia sáng hướng về phía chiếc dao giải phẫu của y, vang lên tiếng canh canh, con dao rơi xuống, đồng thời, cạnh đó là hai đồng tiền xu quay vòng vòng rồi ngã xuống đất.
Chủ Đao Y Sinh trong mắt phát ra ánh sáng. Cao thủ, tuyệt đối là một cao thủ, chỉ với hai đồng xu mà có thể đuổi kịp tốc độ ném dao của y đồng thời làm đánh rơi dao, không phải là người có vài chục năm công phu thì không thể có được trình độ này.
Chủ Đao Y Sinh hướng mắt về xung quanh tìm kiếm, cả Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo cũng rất kinh ngạc, ai lại có khả năng hạ Chủ Đao Y Sinh để cứu bọn họ chứ.
Chủ Đao Y Sinh xem xét toàn bộ bãi đỗ xe xung quanh, nhưng mãi cũng không tìm thấy hình tượng vị cao thủ mà y suy nghĩ, vì vậy, không còn đủ kiên nhẫn nữa, y hét:
- Cao thủ kia, mau ra đây!
- Ai!
Thở dài một tiếng, Sở Thiên cắn thịt bò khô chậm rãi đi ra, gần đây hắn luôn cảm giác mình ăn không đủ no, nên thể lực có chút suy giảm. Sở Thiên nhìn Chủ Đao Y Sinh, nói:
- Tôi cứ tưởng ông là cao thủ tuyệt đỉnh, nào ngờ chỉ thuộc hạng cao thủ nhất lưu, làm tôi có chút thất vọng.
Chủ Đao Y Sinh lui về phía sau vài bước, nhổ ra một ngụm máu tươi, cổ như bị gãy, đau đớn khó chịu vô cùng. Chủ Đao Y Sinh biết rõ đại thế đã mất, nếu tiếp tục đánh tiếp, chỉ có thể thịt nát xương tan, vì vậy y liền phi bốn thanh dao giải phẫu, thân thể lùi về phía sau.
Sở Thiên chớp liên tục bốn thanh đao giải phẫu, nhưng sau đó liền phát hiện Chủ Đao Y Sinh đã biến mất, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng. Chủ Đao Y Sinh thật sự là cường hãn, đang bị thương mà vẫn có thể thong dong đào tẩu, nếu như không phải đánh vì đánh hơi lâu, tâm phiền ý loạn, thì hắn khó mà nắm bắt được nhược điểm của y. Mà cho dù may mắn thuộc về ai, Sở Thiên trong lòng cũng có chút an ủi. Chủ Đao Y Sinh lần này thật sự phải dùng thuốc, riêng vết thương cũ thôi cũng cần mấy tháng điều trị thì mới có thể trở lại nói chuyện như bình thường.
Nếu như Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo không phải tự mình nếm thử sức lợi hại của Chủ Đao Y Sinh, thì bọn họ đã sớm cho rằng Sở Thiên chỉ là một công tử bột. Việc Chủ Đao Y Sinh bị một học sinh cấp ba đánh cho thê thảm tới nỗi phải chật vật bỏ trốn quả thật khó tin, nếu truyền ra ngoài chắc chắn chẳng ai tin nổi.
Lúc này, Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo có chút xấu hổ khi nhìn Sở Thiên, ngoài thì ngượng ngùng tán thưởng, trong lòng thì vô cùng khâm phục. Sông Trường Giang nước sau đẩy nước trước, chuyện đời người mới thay thế kẻ cũ, đây đúng là tuổi trẻ lừng danh thiên hạ. Còn Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang thì càng thêm sùng bái Sở Thiên. Đối với bọn đặc vụ Phi Long thì ánh mắt lại càng thêm phần khinh bỉ, miệt thị, như ý nói: Ta nhìn qua đã biết Sở Thiên đích thị là một cao thủ, vậy mà các người lại không tin. Nhìn thấy chưa, đến cả Chủ Đao Y Sinh mà đã đánh cho bọn đặc vụ các người rụng hết răng cũng đã bại trận trong tay Sở Thiên, về sau liệu lấy mà cư xử.
Sở Thiên nhìn thấy thái độ của bọn họ, không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nhàn nhạt:
- Đi thôi!