Đô Thị Thiếu Soái
Chương 621 : Sát Thủ Liều Mạng
Ngày đăng: 15:01 30/04/20
Giọng nói của Trương Vinh Qúy trầm xuống, chậm rãi nói thật lòng mình:
- Cái xã hội nguy hiểm này, kẻ gây nguy hại đến người thân trong gia đình tôi và cậu đương nhiên không thể để sống trên cõi đời này, nếu không thì tôi và cậu sẽ thêm vài phần nguy hiểm.- Vì thế Trương Vinh Qúy cầu khẩn Thiếu soái vì dân mà trừ hại, diệt hại hết toàn bộ những phần tử gây hại cho xã hội này.Đúng như đã dự đoán, Sở Thiên suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Ngoài để cho Trương Vinh Qúy bớt lo buồn thì cũng là để giảm bớt nguy hiểm cho bản thân. Vì thế thản nhiên trả lời:- Cục trưởng Trương, người ta là một kẻ buôn bán súng đạn,Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL trong tay chắc chắn là có bè đảng, mà Soái quân lại chỉ có vũ khí lạnh, vụ này khó đánh đây.Trương Vinh Qúy cười lớn, rất có khí thế nói:
- Chỉ cần Thiếu soái chịu ra tay, những thứ đó đều do tôi cung cấp, chiều tôi sẽ cho Lão Tống mang đồ đến cho cậu, dùng xong trả lại là được, người anh em, việc này mà thành thì tôi không chỉ mời cậu bữa rượu mà còn tặng người anh em một món quà lớn.Sở Thiên bật cười, nói đầy thâm ý:
- Cục trưởng Trương, không cần tặng quà tôi, đúng lúc tôi có việc cần giải quyết, phiền anh làm giúp tôi được không?- Tôi vừa nhận được tin, Thành ủy muốn xây nhà ở gần sông Hoàng Phổ, mà 3 bến tàu quan trọng của Soái quân đều bị liệt vào đó rồi.Trương Vinh Qúy có chút ngạc nhiên, Thành ủy muốn xây nhà ở bến tàu? Anh ta không hề biết gì về việc đó.Thế là xoa đầu nói:
- Thiếu soái, tôi chưa từng nghe thấy chuyện này, để anh giúp cậu nghe ngóng xem sao. Cậu yên tâm, cho dù là có thật thì tôi cũng sẽ cố hết sức giúp cậu.Sở Thiên biết anh ta gần đây bận tối mắt tối mũi, vì thế cũng biết không phải anh ta nói đùa. Cười nói:- Tin tức rất có thể là sự thật, nghe nói là do Bí thư Thường vụ nêu ra, cũng là do ông ta phụ trách việc này. Vì thế mong Cục trưởng Trương lưu tâm đến việc này giúp tôi, hoặc là thuyết phục giúp, Sở Thiên tôi sẽ vô cùng cảm kích.Trương Vinh Qúy khẽ nhíu mày, hơi lo lắng, nhưng suy nghĩ một lát liền nói:- Lý Đại Bằng? Thiếu Soái yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu.Nghe giọng điệu của anh ta, Sở Thiên cười thản nhiên, thực ra hắn cũng biết anh ta cũng không có tác dụng gì lắm, bởi vì Bát Gia đã nói rồi, Phó Bí thư Thường vụ phụ trách trưng thu bến tàu ngoài Bí thư và Thị trưởng thì không coi ai ra gì hết, ngay cả Trương Đại Hải cũng không có cách thì, Trương Vinh Qúy liệu có thể làm được gì chứ.Hắn nói Trương Vinh Qúy làm thuyết gia là còn có một dụng ý khác.Cái tay Phó Bí thư này đã kiêu ngạo lại còn không có cảm tình với Soái Quân, bản thân phải tạo ra cho ông ta một đối thủ nặng ký, chỉ cần Trương Vinh Qúy làm thuyết khách thất bại trở về, bản thân hắn sẽ xử lý những phần tử đạn dược. Anh ta vì thế mà đương nhiên sẽ sinh ra mối thù hận với Phó Bí thư. Về sau sẽ coi Phó Bí thư như cái gai trong mắt.Khi Trương Vinh Qúy hận tay Phó Bí thư này, thì hắn sẽ tìm cớ để cho tên Bí thư kia gặp sai phạm, Trương Vinh Qúy sẽ không chút lưu luyến hạ ông ta. Coi như là dọn sạch một chướng ngại vật cho Soái quân.Đương nhiên đây đều là suy nghĩ lâu dài của Sở Thiên. Nếu như Bat Gia có thể thuyết phục được là tốt nhất. Cho dù có phải mất ít tiền cũng không vấn đề gì, mọi người đều vui vẻ. Sở Thiên nhếch mép cười, chuyển chủ để nói:- Nơi dừng chân của những phần tử đạn dược ở đâu?Trương Vinh Qúy khẽ trả lời:
- Sơn trang Long Tuyền.Sở Thiên khẽ cười, lạnh lùng nói:
Cùng lúc đấy nhân viên phục vụ gọi Tiêu Niệm Nhu qua đó.Sở Thiên ngạc nhiên hỏi:
- Đúng rồi, sao lại đo cho cô ấy, Lý công tử may kiểu gì?Nhân viên phục vụ cười đáp:
- Đồ đôi cổ điển.Sở Thiên suýt ngất, thầm mắng chửi Lý Hoán Hoằng dùng kiểu này để dụ dỗ nữ thư ký, nhưng bây giờ không tiện nói:- Được rồi, nhưng bộ đồ đôi phải may hai màu khác nhau, màu trắng may cho tôi hai bộ, còn mảnh màu hồng bên cạnh may hai bộ giống nhau.Nếu may cho Tiêu Niệm Nhu mà không may cho Tiêu Tư Nhu thì hắn tiêu chắc, người xưa có câu nói, không nhìn thấy quan tài thì không nhỏ lệ.Đúng lúc đấy bên ngoài cửa có một âm thanh yếu ớt:
- Lão phó, tôi xem rồi, vải đó rất hợp với tôi và ông. Ông may bộ thời Đường màu trắng, tôi may chiếc áo dài cổ điển. Đương nhiên phải mở cao hơn một chút, đừng lề mề, mau vào đi. Tôi với ông cũng không phải là chưa nhìn thấy ánh mặt trời bao giờ.