Đô Thị Thiếu Soái
Chương 663 : Dùng Mạng Đổi mạng
Ngày đăng: 15:02 30/04/20
Phương Tuấn thấy thế thì kinh hãi. Đường Thiên Ngạo lúc này bị kích động như vậy, nếu chẳng may giằng co với Sở Thiên không chịu nhả ra, mấy trăm quân này về cơ bản sẽ không thể rút lui được, bởi vì gã không thể bỏ mặc vị thiếu gia này ở lại.Vì thế gã trầm giọng hô:
- Đường thiếu gia, chúng ta rút lui thôi!Đường Thiên Ngạo cũng không quay đầu lại, miệt thị đáp lại:
- Giết tên Sở Thiên này có gì là khó! Đường chủ Phương nếu sợ chết, chi bằng cứ dẫn người rời đi!Mẹ kiếp! Phương Tuấn thầm chửi thề, lập tức hô:
- Mười người ở lại cản phía sau với tôi!Thân tín của Phương Tuấn vọt ra, theo sát ở phía sau gã lưng kề lưng áp sát dần vào Đường Thiên Ngạo, mặt hướng về phía các anh em Đường Môn đang rút lui. Mười mấy anh em Soái quân tại cứ điểm không đuổi theo. Không phải vì họ không muốn truy sát mà là vì họ không còn nhiều sức nữa. Càng quan trọng hơn là, cái Sở Thiên muốn họ chấn thủ là cứ điểm Soái quân.Bốn gã Đường Môn sau cùng đánh về phía Sở Thiên. Khai Sơn đao mang theo cả nước mưa vung thẳng về phía đầu Sở Thiên. Sở Thiên bình tĩnh chặn đao của kẻ địch, đồng thời truyền lực vào chiến đao khiến gã bị đẩy mạnh ra, phần ngực bị sơ hở. Sở Thiên lập tức tung một cú đá nhanh như chớp trúng ngay vào giữa ngực gã. Cú đá này lực rất lớn, gã kia ngã lăn xuống đất.Gã ngã còn xô ba bang chúng Đường Môn phía sau ngã theo.Ngay sau đó, Đường Thiên Ngạo đứng chắn trước mặt Sở Thiên.Sở Thiên thu đao đứng đó. Đối mặt với khuôn mặt u ám của Đường Thiên Ngạo, hắn hiểu rõ trong lòng vị thiếu gia họ Đường này ắt hận hắn thấu xương. Trước mặt bao nhiêu quan lại quyền quý ở kinh thành, hắn đã khiến gã mất mặt. Nhưng hắn cũng chẳng để tâm, chỉ cười cười hỏi:
- Đường thiếu gia, lâu quá rồi không gặp! Chẳng ngờ cậu cũng đến Trịnh Châu?Đường Thiên Ngạo không nhiều lời, lạnh lùng nói:
- Tao muốn mày phải chết!Vừa dứt lời, cây khảm đao trong tay gã liền bổ về phía Sở Thiên, chiêu thức linh hoạt, sắc bén, công lực thâm hậu. Mũi đao nhằm thẳng vào Sở Thiên, mang theo một đám cuồng phong mãnh liệt, đủ để khiến người ta khiếp sợ. Sở Thiên sang sảng cười lớn, nghiêng vai trái né cây đao đâm tới. Cổ tay phải khẽ vẩy, Minh Hồng chiến đao hóa thành một vệt vàng, nhanh chóng đâm vào đao địch."Keng!" Minh Hồng chiến đao đâm trúng khảm đao. Đường Thiên Ngạo quả nhiên không tệ, Sở Thiên dùng một lực lớn như vậy mà cây khảm đao chỉ bị đẩy ra một chút. Nào ngờ Minh Hồng chiến đao của Sở Thiên nhân kẽ hở này chỉ hơi rút về một chút rồi lại lấy thế sấm đánh chớp giật, nhanh như cắt luồn vào trong, đâm thẳng đến trước mặt Đường Thiên Ngạo. Đao pháp nhanh nhẹn lại tinh xảo khiến người ta không tin nổi.Đường Thiên Ngạo hồn bay phách lạc, vứt bỏ khảm đao, vội tránh ra sau. Sở Thiên đương nhiên không bỏ qua cơ hội thắng này, chân bước dồn theo về phía trước. Đường Thiên Ngạo đã lui ra sau mấy mét bỗng trên mặt hiện vẻ quỷ quyệt, hai tay bất thình lình vung ra phía trước. Cả trăm cây kim độc ẩn trong làn nước mưa bắn về phía Sở Thiên.Chiêu này thật là âm hiểm độc ác!Nhưng đáng tiếc gã lại gặp phải Sở Thiên. Sở Thiên từ trước đã biết Đường Thiên Ngạo thích sử dụng ám khí. Hôm nay xách đao chém giết với hắn ắt có âm mưu gì. Vì thế, khi vừa thấy tay gã khẽ rung lên liền biết ngay tên tiểu nhân này bắn ám khí ra, vội lộn sang một bên tránh được kim độc chí mạng.Hai gã bang chúng Đường Môn đằng sau trốn không kịp, bị kim độc đâm trúng.Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hai gã bang chúng Đường Môn lập tức ngã xuống đất chết.Phương Tuấn đau khổ tột cùng cũng đành chịu. Bây giờ không phải là lúc “giáo huấn” Đường Thiên Ngạo. Tiếng bước chân của quân cứu viện Soái quân đã rõ mồn một. Chỉ một lát nữa là nơi này sẽ bị bao vây. Vì thế, gã vội dẫn tám tên Đường Môn bảo vệ Đường Thiên Ngạo, quát:
- Đường thiếu gia, mau đi trước đi. Chỗ này để chúng tôi lo! Mau!Đường Thiên Ngạo không trả lời, trong mắt vẫn bắn ra tia oán thù.Nhìn thấy máu chảy ra từ mắt, mũi, mồm, tai hai gã bang chúng Đường Môn, Sở Thiên chợt nhớ tới chuyện nghiền xương thành tro của Đỗ Kiến Minh, trong lòng lập tức hiểu ra mọi chuyện, trong mắt hắn tóe ra sát khí vô tận. Hắn đứng dậy chắn trước mặt bọn Phương Tuấn đang bảo vệ Đường Thiên Ngạo, khí thế lúc này chợt vọt lên tới mức không thể đo đếm nổi nữa.Minh Hồng chiến đao u ám lạnh lẽo rung rung chỉ về phía kẻ thù, trên mặt Sở Thiên hiện vẻ thê lương, lạnh lùng. Hắn gằn giọng nói:
- Tao đã thấy lạ, vì sao mày muốnnghiền xương bọn Đường chủ Đỗ ra thành tro. Hóa ra là sợ bị người khác phát hiện ra bọn mày chơi xấu. Đường Môn, làm tao quá thất vọng rồi! Đường Thiên Ngạo, đêm nay mày tới số rồi!Phương Tuấn đã có thể nhìn thấy bóng của anh em Soái quân rồi, biết Đường Thiên Ngạo nếu còn không đi sẽ không còn cơ hội nữa, vội lớn tiếng quát:
- Đường thiếu gia, đi mau!Đường Thiên Ngạo cắn cắn môi, quay đầu liền bỏ đi.Sở Thiên tiến lên trước vài bước, cười khỉnh:
- Để Đường chủ Phương và Đường thiếu gia đi!
Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào Đường Thiên Ngạo nói:
- Đường thiếu gia, đêm nay coi như mày tốt số, có người dùng mạng đổi. Tuy nhiên, tốt nhất ngươi nên trốn về Thâm Quyến cho nhanh. Nếu không, ngày mai sẽ vô số anh em Soái quân truy sát mày.Đường Thiên Ngạo biến sắc mặt, nắm chặt nắm tay định nói gì đó, lại bị Phương Tuấn vội vàng lôi đi. Giờ đang nằm trong vòng vây của Soái quân, không phải là lúc hành xử theo cảm tính. Nếu chẳng may chọc giận Sở Thiên, chỉ e lại sinh ra biến cố nữa, đến lúc đó đừng nói là Liệt Dực, đích thân Đường Vinh tới đây cũng chưa chắc đã cứu được bọn họ.Nhìn Phương Tuấn chậm rãi rời đi, Liệt Dực khẽ thở dài:
- Đường chủ Phương, trở về nói với Đường lão gia, món nợ tình của ông ấy, tôi đã trả cho Đường thiếu gia rồi!Phương Tuấn thống khổ gật đầu, đêm nay tất cả mất mát đều không thể so sánh với Liệt Dực. Đường Môn thiếu đi đại tướng này, sau này phải ứng phó với tinh binh mãnh tướng của Soái quân như thế nào? Nếu gã cũng có thể dùng mạng để đổi người, gã muốn dùng mạng của mình để đổi lấy Liệt Dực. Sau đó, ánh mắt gã đảo qua Đường Thiên Ngạo vẫn đang ngạo nghễ như trước, không khỏi khẽ lắc đầu.Có đứa con như thế này, thật là bi ai!Trận chiến đêm nay, Đường Môn xem như đã thảm bại. Trong trận vây giết, người giỏi của Diệp Gia và quân Đường Môn chết gần ngàn người. Công kích cứ điểm Soái quân vốn tưởng sẽ giúp Phương Tuấn lấy lại chút sĩ diện. Kết quả là vì sự lỗ mãng của Đường Thiên Ngạo mà thiếu chút nữa mọi người đều mất mạng, còn khiến Sở Thiên tìm ra nguyên nhân cái chết của Đỗ Kiếm Minh.Để Soái quân biết Đỗ Kiếm Minh chết vì kim độc sẽ dẫn tới sự trả thù tàn khốc của gần ngàn Soán quân. Càng chủ yếu là để tính mạng Liệt Dực rơi vào tay Sở Thiên, anh ta sống chết thế nào chưa thể khẳng định được, Liệt Dực không thể về Đường Môn được nữa rồi. Chẳng ngờ trận đối chiến tại Trịnh Châu lại thành ra thế này.Tuy rằng Đường Môn tại Trịnh Châu vẫn còn hai ngàn người, so bảy trăm người của Soái quân vẫn là đang chiếm ưu thế, nhưng Phương Tuấn đã bắt đầu lo ngại, thậm chí bắt đầu khiếp sợ.Chờ bọn chúng rời đi, Sở Thiên nhìn Liệt Dực, đầy thâm ý nói:
- Mạng của cậu đã là của tôi rồi. Vậy nếu tôi muốn ngươi giết người, cậu có làm không?Câu hỏi này báo hiệu đầy bất ổn, Trên mặt Liệt Dực lại không hề biểu lộ chút sắc thái tình cảm nào, chậm rãi nói:
- Người của Đường Môn không giết!Sở Thiên gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Vậy thay tôi giết người của Diệp gia!