Đô Thị Thiếu Soái

Chương 666 : Thời loạn dùng luật nặng

Ngày đăng: 15:02 30/04/20


Gã hầu như không có thời gian phân tích, bởi vì Bí thư Tỉnh ủy Bành Cao Phong đã hung hăng đập cái ô xuống đất.Bí thư Bành chống lưng, hướng về phía đám người gào lên giận dữ: 

- Ai nổ súng? Ai là người chịu trách nhiệm? Cút ngay ra đây cho tôi! Bằng không tôi sẽ tử hình hết tất cả các người, ra đây cho tôi!Trên mặt Đường Thiên Ngạo lộ ra vẻ không hài lòng, cán bộ một địa phương nhỏ vậy mà dám la hét ở đây, Đường gia có nguồn vốn chính trị to lớn như vậy cũng chưa có làm ầm lên, vì thế hắn không có thiện cảm với Bành Cao Phong, hắn tùy tiện đi tới, ngạo nghễ trả lời:

- Tôi là Đường Thiên Ngạo, thiếu chủ Đường Môn, cũng là người phụ trách nơi này.Bành Cao Phong sải bước xông lên, nắm lấy cổ áo của hăn quát:

- Nhóc con, biết mình đã làm ra chuyện gì không? Đừng tưởng rằng Đường gia có tiền có thế là có thể làm xằng làm bậy, tôi nói cho cậu biết, sự việc ngày hôm nay không ai có thể bảo vệ được cậu, cha cậu, ông nội cậu, toàn bộ Đường gia cũng không bảo vệ được cậu!Đường Thiên Ngạo trước giờ chưa từng bị ai quát mắng như thế này, vì thế không chút khách khí đẩy Bành Cao Phong ra, nhìn chằm chằm quát lại:

- Ông là cái thá gì? Dám hù dọa bổn thiếu gia, chúng tôi nổ súng chính là phòng vệ chính đáng, những người Đông Nam Á này giả mạo khách thương muốn tập kích khách sạn Phong Vân, bị chúng tôi phát hiện ra trước.Bành Cao Phong lạnh lùng không nói gì.Đường Thiên Ngạo cho rằng mình là đúng, vẫn theo logic của mình hừ nói:
- Đó chính là không thể khiến Đường Vinh lợi dụng sự đau khổ vì con chết để đổi lấy sự đồng cảm của Trung ương, như thế không chỉ khiến chúng ta mất lợi thế chính trị, còn sẽ khiến sự việc ở khách sạn trở nên vô nghĩa, giống như là có người mới mất con trai, anh còn nhẫn tâm đi đòi nợ gã sao?Trương Đông Bình gật đầu, mở miệng nói:

- Không thể! Như vậy thì rõ là không có tình nghĩa rồi!Sở Thiên vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười ha hả nói:

- Đây chính là nguyên nhân Đường Thiên Ngạo còn sống!Bọn Quang Tử cũng cười theo, mặc dù bên ngoài trời vẫn còn mưa rả rích, nhưng tiếng cười của bọn họ lại khiến anh em Soái quân như nhìn thấy ánh mặt trời. Bữa cơm này cũng không kéo dài quá lâu, vì vẫn chưa có thắng lợi hoàn toàn. Trương Đông Bình tự mình dẫn Ngũ Hành đi đến nhà ga, nhiệm vụ của bọn họ là chặn đường rút lui của bang chúng Đường MônQuang Tử cũng tự mình dẫn hai trăm người trốn xung quanh những cứ điểm bí mật của Đường Môn, đây là những cứ điểm mà anh em Soái quân đã phải tốn bao công sức mới tìm ra. Theo phân tích của Sở Thiên, đám người Phương Tuấn sẽ không rời khỏi Trịnh Châu quá nhanh, dù sao vẫn còn muốn nghĩ cách cứu Đường Thiên Ngạo và chú ý tới hành động của chính phủ, cho nên ổ này là nơi bọn chúng trú ẩn.Quang Tử nghe nhạc nhẹ, tựa vào ghế dựa nghỉ ngơi.Chỉ cần Phương Tuấn xuất hiện, anh em Soái quân sẽ báo cho phía cảnh sát, mà anh ta cũng là đợi cảnh sát hành động xong để thừa cơ hãm hại, ngày xưa ở đường khẩu không may bị vu cáo hãm hại bỏ tù nên đã sớm phân tán, anh ta bây giờ đã lại khôi phục trạng thái tinh thần.Hơn nữa còn trở nên có kiên nhẫn, giống như gã thợ săn đang đợi con mồi xuất hiện.