Đô Thị Thiếu Soái

Chương 682 : Thẩm vấn

Ngày đăng: 15:02 30/04/20


Sở Thiên cười lớn, rồi vỗ vào vai Quang Tử.Lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói:

- Ta đây là vì các anh em mà kiếm thêm chút khoản, bí thư Bành nói có khoản tiền thưởng cho công phá án, ước tính khoảng 80.000 đến 100.000, ta cũng là tiện tay cầm lấy để các cậu cải thiện bữa ăn không tốt sao? Đương nhiên là lặng lẽ tiêu thôi, tuyệt đối không được để đường chủ Đặng biết.Quang Tử hớn hở ra mặt, ngồi thẳng người nói:

- Đương nhiên là tốt rồi!Sở Thiên chỉ cười, thật ra trong tâm hắn còn có một ý nghĩ, đó là muốn sai Thành Ca tìm ra bí mật từ miệng tên tội phạm, tại sao cuộc giao dịch c4 của hai chàng thanh niên đều là nhắm đến mình, nếu bọn họ lầm tưởng rằng mình ở trong xe mà nổ súng, vậy thì còn nói là hợp lý, nhưng cuối cùng các cuộc tấn công bằng thuốc nổ đều có vẻ đáng ngờ.Mục tiêu rõ ràng là mình.Sáng sớm hôm sau, Thành Ca đã đến Trịnh Châu.Lúc Sở Thiên thức dậy thì là mặt trời đã lên cao, vệ sinh xong xuôi rồi ra ngoài đại sảnh, liền nhìn thấy Thành Ca ba người đang đang chơi đánh bài, bên cạnh bày chồng bánh lớn và hai bình sữa đậu nành, Thành Ca và Trương Đông Bình mặt mày đều khổ sở.Còn vẻ mặt Quang Tử lại hào hứng cực độ, sốt ruột nói:

- Mau ra bài đi, khó ra à?Trương Đông Bình chán nản, đau khổ trả lời:

- Anh Quang, em đã thua cho anh lượng thức ăn 5 ngày liền! Nếu chơi tiếp chắc ăn không khí mất.Thành Ca cũng chán nản như vậy, vò đầu suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy Sở Thiên, nét mặt lập tức sáng lên như là được cứu vớt, tròng mắt y đảo nửa vòng rồi ném bài xuống bàn, sau đó đứng dậy và hét lên:

- Thiếu soái, chào buổi sáng, đã lâu không gặp người bạn cũ, trông vẫn khí phách như vậy nhỉ.Trương Đông Bình cũng nhân cơ hội quăng bài đi, phụ họa nói:

- Chào buổi sáng thiếu soái, tôi đã mua bánh bao và sữa đậu nành, lại đây ăn một chút đi, đừng để phu nhân quá mệt nhọc.Sở Thiên hơi mỉm cười, biết bọn họ tìm mình để lấy cớ chuồn.Quả nhiên, Quang Tử đứng ngẩn người ở đó, nhìn chiếc bàn hỗn độn, một lúc sau mới mở miệng:
- Thật ra, điều ta muốn biết nhất, rốt cuộc mục tiêu của bọn mày là Mạt Nhĩ Vô Mang , hay là ta? Nếu như mục tiêu là ta, thì mười tám tên sát thủ ở ngoại ô là như thế nào? Nếu như mục tiêu là Mạt Nhĩ Vô Mang, vậy thì cái tay súng bắn tỉa trên sân thượng và mày lại là như thế nào?Tên tội phạm ngóc đầu dậy, giận dữ hét:

- Không biết!Sở Thiên cười gượng không dứt, bất đắc dĩ nói:

- Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!Phong Tuyết Quân đi tới, vẻ mặt cũng đầy thất vọng:

- Hắn ương ngạnh như vậy, chúng ta nên làm thế nào!Sở Thiên giơ tay kéo cô, thản nhiên nói:

- Chúng ta đi uống cà phê, uống xong hắn sẽ nói!Nói xong liền kéo cô đi ra ngoài cửa, Phong Tuyết Quân chợt sững sờ: Không thẩm vấn à?Cô không ngừng quay đầu lại nhìn, Thành Ca đang toát ra vẻ hưng phấn.Phong Tuyết Quân theo Sở Thiên đi ra khỏi phòng thẩm vấn, cửa dần dần được đóng lại.Ngay sau đó vọng đến tiếng la hét cực kỳ bi thảm, điều này khiến cho trong lòng Phong Tuyết Quân run lên khó hiểu, đang muốn quay đầu xem rốt cuộc có chuyện gì, lại bị Sở Thiên liên tiếp kéo vào thang máy, lòng bàn tay truyền đến sự ấm áp mạnh mẽ khiến cô không muốn kháng cự.Sở Thiên ấn nút thang máy, hắn thế nào cũng không ngờ tới.Cuộc thẩm vấn của Thành Ca sẽ mang tới một bí mật động trời.