Đô Thị Thiếu Soái
Chương 778 : Giết
Ngày đăng: 15:03 30/04/20
Mặc dù anh em Soái quân không cầm vũ khí, nhưng sát khí và tức giận trên người lại không thua cảnh sát bọn họ, bị súng làm cho kinh sợ bọn họ cũng không đổi sắc, chỉ cần Sở Thiên hạ lệnh giết, bọn họ sẽ không chút do dự xông lên.
Trần Tú Tài cũng nhận ra hai người bị thương là thân tín của mình vừa đầu quân vào.
Sở Thiên vẫy tay ngăn lại anh em Soái quân bức xúc đang muốn xông lên, sau đó lướt nhìn cảnh sát bọn họ trước mắt, đọc nhấn rõ từng chữ mà nói:
- Các ngươi là ai?
Võ Vân Thiên không nói lời nào, nghiêng đầu nhìn người thanh niên trẻ:
- Anh Trương, anh đến xử lý đi!
Người thanh niên trẻ gật đầu, mặt lạnh lùng nói:
- Tôi đến để bắt người.
Trần Tú Tài nhảy đứng vụt lên, sắc mặt sầm sì, hỏi ngược lại:
- Bắt ai?
Ánh mắt người thanh niên trẻ đảo qua mấy lần, liếc về hướng Sở Thiên hừ nói:
- Sở Thiên.
Trần Tú Tài từ thái độ của Võ Vân Thiên biết người thanh niên trẻ dẫn đầu, nhưng từ xưa đến nay cầu phú quý trong nguy hiểm, thế là bước lên vài bước ưỡn ngực mà nói:
- Dựa vào cái gì mà bắt Thiếu soái? Theo cách của cảnh sát các người mà nói, bắt người phải có chứng cứ, chứng cứ tốt nhất của các người đâu? Nếu không ông đây tuyệt đối không để Thiếu soái đi cùng các ngươi.
Người thanh niên trẻ giơ tay dựng súng lục lên nói với Trần Tú Tài lạnh lùng hậm hừ:
- Ngươi là cái đồ gì? Lại dám cùng ta nói chuyện, có tin súng của ta bắn chết ngươi không?
Nữ quan cảnh sát bên cạnh ấn tay anh ta xuống, quát bảo ngưng:
- Nhạc Vân, không được tùy tiện nổ súng!
Nghe đến sự ngăn cản của nữ cảnh sát, người thanh niên trẻ không chỉ không có chút nào buông tay, mà ngược lại đem súng dí vào đỉnh đầu Trần Tú Tài, đầy thâm ý nói:
- Những bọn xã hội đen này ngày ngày vào nhà cướp của, chết mấy đứa cũng là trừ hại cho dân, mà hơn nữa có súng dí trên đầu bọn họ, thì sẽ không dám kiêu ngạo vênh váo nói chuyện cùng chúng ta.
- Không được, ông đây phải diệt trừ hắn ta.
- Chỉ sợ, anh không diệt trừ được anh ta.
Tiếng của Hoành Lương từ bên ngoài truyền đến.
Trương Nhạc Vân trong lòng lửa giận, đầu cũng quay lại quát:
- Mẹ nó ai nói không diệt trừ được?
Âm thanh uy ngiêm mười phần, truyền từ xa mà như gần
- Còn bà nó, là không diệt trừ được!
Câu đáp trả này quả thật ngoài dự đoán rồi. Hơn nữa không ngờ dám đối đầu Trương Nhạc Vân, cũng không biết là dây thần kinh nào không được bình thường, duy chỉ có Sở Thiên khóe miệng lộ ra nụ cười, hôm nay xem ra không cần mình giằng co rồi, có người thay mình trừ họa, nếu không cũng thật không biết phải diệt trừ Trương Nhạc Vân như thế nào.
Về phần đi đến Sở, Sở Thiên từ trước đến nay chưa nghĩ đến, hắn ta tuyệt đối tin tưởng rằng rời xa cứ điểm thì cũng sẽ bị loạt súng chết, sau đó bị Trương Nhạc Vân theo đó tìm một cái lí do tắc trách khử đi, ví như mình đoạt súng cảnh sát, bị gã ta nổ súng bắn chết. Hoặc là súng ngắn trong tay gã ta không cẩn thận cướp cò…
Tóm lại là chết không thể nghi ngờ.
Lúc này người nói từ bên ngoài đã chạy vào, chính là Lý Thần Châu phong độ mệt mỏi.
Phía sau ông ta còn có bốn năm đội viên đặc công Phi Long, thể trạng và tinh thần của bọn họ chính là đem cảnh sát bọn họ đầy ở trong phòng đẩy ra, đợi Võ Vân Thiên bọn họ quét nhìn dấu hiệu trên vai áo, liền hít thật sâu khí lạnh vào, đội viên đặc công cảnh sát Phi Long thế nào lại đến Hải Nam? Lẽ nào Hải Nam lại có nổi sóng rồi sao?
Trong lòng bọn họ, đặc công Phi Long giống như là Cẩm Y Vệ ngày xưa.
Trương Nhạc Vân khả năng bị Trần Tú Tài làm cho ấm đầu, nhìn thấy Lý Thần Châu bọn họ vào vẫn không tỉnh lại, ôm bụng đau hừ nói:
- Các người là người nào? Không thấy sở cảnh sát tỉnh đang thi hành pháp luật sao? Các ngươi có phải là muốn bao che tội ác tày trời của Sở Thiên? Nếu đúng như vậy thì ngay cả các người cũng dẫn đi.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu. Trương Nhạc Vân chết chắc rồi!
Quả nhiên, Lý Thần Châu ánh mắt bắn ra, lòng bàn tay lóe ra khẩu súng