Đô Thị Thiếu Soái

Chương 78 : Dây đàn đã đứt

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Vương mù vẫn cười nhạt một tiếng, trên mặt không chút sợ hãi, tựa hồ đã quen những sóng to gió lớn này, nói:

- Quả nhiên có chút khí thế, không hổ danh Thiên Khung Tứ Hổ vô cùng tiếng tăm ở đông bắc. Đáng tiếc, Vương mù ta cũng không phải ngồi yên.

Trương Dương Phong lắc đầu, mặt tràn đây khinh miệt, lạnh lùng nói:

- Vương mù, ông thật là không biết điều. Có lẽ ông có chút võ vẽ, nhưng ông đã già rồi. Hơn nữa là một người mù, nếu bốn người chúng tôi mà đến ông cũng không đánh nổi, thì chúng tôi mua đậu hũ ném chết cho rồi.

Trương Dương Phong nói rất đúng, một người mù thì lợi hại bao nhiêu cũng là một người mù, thân thủ lợi hai hơn cũng sẽ có biến ứng không kịp mà bị thương.

Vương mù nở nụ cười thâm sâu khó lường, miệng khô quắt nhổ ra nước bọn có lực:

- Vậy mày thử xem, muốn dẫm lên thi thể của ông, xem thử phải trả cái giá thế nào.

Trương Dương Phong "hừ" một tiếng, không trả lời, vung dao tới, đường dao bổ về cổ họng của Vương mù. Ba người đàn ông khỏe mạnh khác cũng phân công rõ ràng, hai người tấn công thắt lưng và lồng ngực của Vương mù, người còn lại lăn dưới đất đánh vào chân. Bốn người phối hợp tương đối ăn ý, động tác cũng khá độc ác. Trên mặt Vương mù, nghe thấy tiếng dao từ các hướng không giống nhau, uốn éo đàn nhị hồ, cầm cán tự nhiên xoay tròn một vòng, cung đàn đâm dưới chân. "Bang, bang, bang" ba tiếng cán đàn đánh về phía cổ họng, ngực, thắt lưng, chặn ba con dao lại. Người đàn ông to khỏe đánh ở phía dưới thấy cung đàn dài hơn dao ngắn, e rằng mình chưa chém lên người Vương mù, thì đã bị đâm trúng một lỗ, thế là vội thu mình lại, rút về phía sau.

Hiệp này, xem ra không phân cao thấp, nhưng Vương mù chỉ có một mình, hơn nữa là người già, là ông già mù, nói về thực lực thực sự, ai mạnh ai yếu, trong lòng mọi người tất nhiên rõ.

Sở Thiên lúc này không biết suy xét sao cho tốt, đứng dậy, cười khổ mấy tiếng:
Sở Thiên suy nghĩ, lúc này Vương mù còn nghĩ tới tiền, nhưng nhiều tiền thế này vứt thế này cũng đáng tiếc. Hắn cầm tiền và cái chén nhét vào túi đàn của Vương mù, muốn cõng Vương mù chạy trốn, Vương mù lại cự tuyệt lòng tốt của Sở Thiên. Lão sợ thân hình mình nặng nề làm nặng thêm gánh nặng cho Sở Thiên. Sở Thiên biết suy nghĩ của Vương mù, có chút không biết làm sao, đành đỡ Vương mù bắt đầu chạy trốn. Vương mù lúc đầu còn chạy rất nhanh, không giống ông lão bị thương, nhưng sau mấy chục mét, lại chậm lại. Sở Thiên thấy phần bụng của Vương mù không ngừng chảy máu, mặc kệ Vương mù phản ứng hay không phản ứng, dứt khoát cõng Vương mù. Tránh chạy không xa, thì Vương mù đã chảy máu mà chết, vậy thì phiền phức.

Theo chỉ dẫn bảy quẹo tám rẽ của Vương mù, Sở Thiên mơ hồ vòng vo mấy vòng, Vương mù đột nhiên hô:

- Dừng, vào căn nhà thứ hai bên trái.

Sở Thiên vội thở ra, may mắn không cần chạy thêm mấy con phố nữa. Cơ thể của Vương mù này vẫn rất nặng. Hắn thả Vương mù xuống ở cửa, lão móc ra chùm chìa khóa, chỉ nói câu:

- Nhất định không được đưa ông tới bệnh viện…

Rồi hôn mê bất tỉnh, chắc là do mất máu quá nhiều. Sở Thiên vội mở cửa, kéo Vương mù vào gian nhà nhỏ, sau đó đặt nằm yên trên giường.

Sở Thiên vươn tay ra, nhẹ điểm mấy cái lên người Vương mù, máu liền không chảy ra nữa. Sau đó tìm khắp căn phòng, thấy không có thùng thuốc ấp cứu nào, lật tung nữa ngày, cuối cùng Sở Thiên tìm được một hộp thuốc từ dưới giường của Vương mù. Hắn xem tỉ mỉ, hình như đều là thuốc trị đau, cầm máu các loại. Thầm nghĩ ông lão này làm sao biết trước có thể dự trữ như vậy, chẳng lẽ bình thường bị người ta đuổi giết, để phòng bị thương tự cứu? Tuy Sở Thiên trong lòng rất nhiều nghi ngờ, nhưng tay lại không dám ngừng lại, lập tức không ngừng thoa thuốc cho Vương mù, băng bó chắc chắn, mới ngồi xuống nghĩ ngơi suy nghĩ về câu chuyện này.