Đô Thị Thiếu Soái

Chương 80 : Được ủy thác

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Vương mù thở thật dài, tựa hồ đó là câu chuyện cũ không dám nhớ lại:

- Kết quả người nói vô tâm, người nghe hữu ý, cả ông cũng không cho rằng truyền thuyết là thật, lại có người cho nói là thật. Có một chuyên gia đồ cổ (mấy chap trước dùng từ văn vật không chuẩn, nhưng lúc đó em nghĩ k ra từ gì thay vô, hihi, sr các bác ợ - thánh cô), không hiểu vì sao mà cứ bám sát theo ông, nói sẵn sang bỏ ra 5 triệu mua ngọc đá Vô Danh. Ông lúc đó mới cảm thấy mình gặp đại họa, nhất định truyền thuyết là thật. Nếu mấy chuyên gia đồ cổ này mà toàn bộ kho tàng đó ra nước ngoài, thì quốc gia sẽ mất mát thế nào. Cộng thêm những giọt máu tổ tiên đã đổ xuống nên ông quyết tâm cự tuyệt, tình nguyện để những món đồ đó mãi vùi dưới lòng đất, để người sau này đào lên, cũng không muốn để bọn chúng lưu lạc ở nước ngoài.

Bây giờ Sở Thiên đã hoàn toàn hiểu hết câu chuyện, thay Vương mù nói tiếp:

- Thế là, ông chủ đồ cổ đó tìm "Trương Dương Phong" của Thiên Cung đối phó ông, nên ông phải không ngừng trốn tránh bọn họ. Nhưng vì mưu sinh vẫn phải xuất đầu lộ diện kiếm miếng cơm ăn, không may hôm nay lại gặp bọn Trương Dương Phong.

Vương mù cười cười:

- Đúng vậy, chuyện sau đó cậu đều rõ rồi.

Sở Thiên thở dài, nói:

- Cháu còn có một câu hỏi nữa.

Vương mù gật đầu, lỗ tai dựng lên, nói:

- Hỏi đi.

Sở Thiên nhẹ nhàng thở ra, nói:

- Tại sao, trong chén của ông có nhiều tiền giá trị lớn như vậy, thật có người bỏ cho ông sao?

Vương mù nhẹ nhàng cười, hình như cũng đã đoán được câu hỏi của Sở Thiên, nói:
Sở Thiên thở dài:

- Tôi không giết Trị Ban Y Sinh, đối với chúng tôi mà nói, được sống càng có giá trị. Nói thật cho ông biết, ông ấy là nghe theo lời người thuê các ông, ông nên biết, cái gì gọi là giết người diệt khẩu.

Chủ Đao Y Sinh cả người chấn động, chăm chú nhìn Sở Thiên, thấy trên mặt Sở Thiên không có chút vẻ úp mở, nói:

- Thật sự là bị diệt khẩu ?

Sở Thiên gật đầu, nhớ tới dung mạo xinh đẹp của Hồng Diệp, biết không thể nói ra cô ấy, lạnh lùng nói:

- Ông ấy quả thật là bị diệt khẩu, chỉ là người thuê ông Lý Tử Phong cũng bị người ta diệt khẩu, cho nên thù của ông sớm đã báo rồi.

Chủ Đao Y Sinh từ từ xoay người, thần sắc buồn bã từ từ bỏ đi. Y biết Sở Thiên không cần phải nói dối, cũng không cần tỏ vẻ yếu kém với y. Khóe miệng nuốt chút nước bọt, Chủ Đao Y Sinh ảm đạm nói:

- Tôi tin cậu, tôi sẽ không tìm cậu báo thù nữa, món nợ tìm giết cậu, ngày khác sẽ trả.

Sở Thiên nhìn bóng dáng cô đơn của Chủ Đao Y Sinh, không khỏi phiền muộn. Cuộc đời sát thủ không thay đổi, cô độc, lẻ loi, được, mất luôn không ngừng đan xen.

Lâm Ngọc Thanh cả đêm đang ngồi trong phòng làm việc, nhìn tờ điều lệnh trên bàn có chút ngây ngẩn, đây là điều lệnh từ thủ đô đến.