Đô Thị Thiếu Soái
Chương 82 : Thu hoạch ngoài ý muốn
Ngày đăng: 14:54 30/04/20
Sở Thiên cả đêm không ngủ. Hắn luôn nhớ lời ông lão Vương mù, sợ lão có cái gì mà bệnh giai đoạn hai ba. Mặc dù chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng lương tri của Sở Thiên không cho phép hắn bỏ mặc Vương mù lòa vì sợ dính vào ân oán giang hồ. Nên ngày hôm sau, trời vừa sáng, Sở Thiên liền thay đồ thể thao, nhanh chân chạy tới bệnh viện Đông Phương .
Đi tới bệnh viện Sở Thiên cũng không trực tiếp hỏi thăm ông Vương, mà trước tiên hướng tới nơi tập trung của các nữ y tá, giả bộ như vô ý ngang qua giả bộ như đang chuyển phát thư tín. Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Sở Thiên, các nữ y tá tụ tập buôn chuyện, líu ríu bát quái đủ thứ. Một y tá có đôi mắt to, thâm quầng, mang theo vài phần mỏi mệt cùng hưng phấn nói:
- Tân Nhu ơi! Cô không biết chứ, tối hôm qua chúng tôi cấp cứu một lão mù lòa cực kỳ khôi hài, lão bị ung thư, sợ chịu không được bệnh tật thống khổ, nên tối hôm qua tự mình đâm vào bụng mấy dao, kết quả máu chảy ròng ròng. Thế nhưng lão lại hối hận, gọi điện thoại đến bệnh viện cấp cứu. Chúng ta bận rộn mấy tiếng đồng hồ mới cứu được lão, cô nói lão có phải hay không đã tự ngược đãi bản thân?
Sở Thiên trong lòng cười khổ, các bác sỹ và y tá này đi tin lời Vương mù lòa, vì sợ không chịu được bệnh tật mà tự sát. Nếu thật ông ta tự sát cũng sẽ không làm như thế mà tự cắt cổ sẽ chết nhanh hơn một chút mà đau đớn cũng giảm không ít. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Nữ y tá Tân Nhu kinh ngạc, lập tức tràn ngập đồng cảm nói:
- Ông ấy thật sự là bất hạnh, thật sự quá đáng thương, mắt mù lại bị ung thư, thật sự là nhân gian bi kịch, ông ấy hiện tại không có chuyện gì chứ?
Sở Thiên trong lòng có vài phần hiếu kỳ, nữ ý tá Tân Nhu còn rất thiện lương đấy, bây giờ rất khó tìm những cô gái như thế, giờ ai nhìn thấy mấy lão hủ kia không kêu người đánh chết đã là may mắn lắm rồi.
.Nữ y tá mắt to nhìn Tân Nhu vài lần, có lẽ đã quen với Tân Nhu vốn đầy lòng nhân ái, nói:
- Tân Nhu, cô thật tốt bụng, ông mù kia đã không có việc gì, vết thương được xử lý tốt, tuy nhiên bệnh ung thư cũng sẽ giết chết ông ấy thôi. Bác sĩ Vương nói, tối đa ổng sống được ba tuần nữa.
Tân Nhu lại a lên một tiếng, hiện ra vài phần thương cảm, nói:
- Gia đình ông ấy không có ai tới chăm sóc ông ấy lúc cuối đời sao?
Y tá mắt to lắc đầu, thở dài nói:
- Ông ta nói nói mình không có con cái, sống bằng nghề diễn xiếc, vốn bệnh viện đối với loại người này bình thường đều đuổi về nhà dưỡng thương, vạn nhất ông ta chết ở bệnh viện, thì gặp phiền toái không nhỏ. Nhưng người mù này hết lần này tới lần khác còn có chút tiền, móc ra hơn năm ngàn, nói ông ta muốn nằm viện đến khi tiền dùng hết, dựa theo phí tổn thuốc men, đại khái có thể đủ cho bốn năm ngày, bốn năm ngày sau đó lại đuổi ông ta về nhà.
Tân Nhu nghe được lời y tá kia nói, mắt nhòa đi. Sở Thiên thầm nghĩ, cô gái này cũng mềm yếu quá, đoán chừng là vừa tới bệnh viện không có bao lâu, nếu không làm sao có thể xót thương cho Vương mù lòa đến mức đó đây? Tại thành phố này mỗi ngày đều có không ít người chết đi, nhất là trong bệnh viện, ngày nào chẳng phải nghe tiếng khóc than. Tân Nhu nếu như tới lâu rồi, làm sao không hiểu những chuyện sinh tử bi thảm như thế?
Sở Thiên cười khổ một tiếng, cô gái nhỏ này thật là không thể đối cô quá tốt, liền đáp:
- Lâm nha đầu, bạn có thể lựa chọn không ăn.
Sau đó, quay đầu lại nói với chị Mị :
- Buổi sáng , em đi ra ngoài chạy bộ một chút, cảm thấy tinh thần rất sảng khoái. Chị với Ngọc Đình cũng nên dậy sớm chạy với em, rèn luyện sức khỏe cho bản thân.
Lâm Ngọc Đình xì môi nói:
- Thiếu soái, bổn tiểu thư với chị Mị sao có thể ra ngoài đường chạy? Chị em chúng ta xinh đẹp như này, đi ra ngoài bao nhiêu người vây quanh, nửa bước khó đi, sao mà chạy nổi, hơn nữa, phụ nữ yếu đuối mới được đàn ông cưng chiều, bạn thấy có người đàn ông nào thích phụ nữ cường tráng không?
Sở Thiên bị Lâm Ngọc Đình phản lại lập tức cứng miệng.
Chị Mị ngồi bên cạnh uống sữa đậu nành, cười khẽ . Sở Thiên bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, xấu xa cười, nói:
- Chị này, Ngọc Đình tối hôm qua nói với em, muốn đem ba của cô ấy giới thiệu cho chị đấy.
Lần này, Sở Thiên thấy rõ ràng, sữa đậu nành theo hai bờ môi anh đào nhỏ nhắn bên trong vội vàng phun ra.
(1): ngựa trời bay trên không; ở đây miêu tả trí tưởng tưởng phong phú của Lâm Ngọc Đình