Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 104 :
Ngày đăng: 19:29 19/04/20
Diệp Vinh Thu nhìn Hắc Cẩu, nhất thời không thể nói nên lời.
Tuy rằng anh không có bất cứ bằng chứng nào, thế nhưng trước khi gặp Hắc Cẩu, anh thực sự cho rằng Hắc Cẩu chính là Độc Thoại, càng nghĩ lại càng tin tưởng. Nhưng hơn một giờ ngắn ngủi gặp lại Hắc Cẩu này, lại khiến anh dần hoài nghi suy đoán của mình.
Anh thừa nhận là mình đã suy nghĩ nhiều, trong mắt anh Hắc Cẩu là một đại anh hùng, bất kể chuyện tốt gì anh cũng đều có thói quen dán hết lên đầu Hắc Cẩu, thậm chí có đôi khi anh còn ảo tưởng, chỉ một ngày đêm, chỉ dựa vào một mình Hắc Cẩu thôi thì hắn cũng có thể đuổi giặc Nhật ra khỏi Trung Quốc. Nhưng Hắc Cẩu cũng chỉ là một người trần mắt thịt, thực chất cũng không lợi hại như Diệp Vinh Thu tưởng tượng.
Nếu Hắc Cẩu không là Độc Thoại, vậy thì hắn là ai?
Diệp Vinh Thu tin chắc rằng nhất định Hắc Cẩu còn có thân phận riêng, anh không tin hắn sẽ làm Hán gian.
Hắc Cẩu bất khả tư nghị nhìn Diệp Vinh Thu từ trên xuống dưới một lượt: “Anh thực sự là Độc Thoại?”
Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Không phải.. Tôi nghĩ.. cậu là như vậy.”
Hắc Cẩu ngẩn người, buồn cười hỏi: “Tôi? Anh quá coi trọng tôi rồi. Sao tôi có thể là xích phỉ cơ chứ?!”
Diệp Vinh Thu tắt tiếng lần thứ hai.
Hắc Cẩu lấm lét nhìn trái phải, khoát tay một cái, nói: “Anh đi mau đi, đi tìm đồng đội của anh ấy, tôi còn có việc phải làm.”
Diệp Vinh Thu tiến lên trước kéo cánh tay hắn: “Cậu ở đâu?”
Hắc Cẩu thờ ơ nói: “Không có nơi ở cố định, sợ một ngày đang ngủ bị người Trung giết.”
Diệp Vinh Thu hỏi: “Vậy tôi biết tìm cậu kiểu gì đây?”
Thoạt nhìn Hắc Cẩu không có chút hứng thú gì với việc gặp lại: “Anh tìm tôi làm cái gì? Nếu có quan hệ với đám xích phỉ bọn anh, hoàng quân sẽ không tha cho tôi, tôi không muốn đang yên đang lành bị bắt đi tra tấn bức cung.”
Diệp Vinh Thu hít sâu một hơi, nói: “Vậy nếu như tôi gặp nguy hiểm, muốn tìm cậu thì sao bây giờ?”
Hắc Cẩu giật mình, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra vẻ do dự.
Tuy chỉ một chút thôi, nhưng Diệp Vinh Thu cũng cảm thấy an ủi phần nào.
Khưu Tiến Bộ được người khác đỡ lấy, Tiểu Triệu vốn vẫn luôn dìu Khưu Tiến Bộ lập tức nước mắt lã chã nhào tới ôm lấy Diệp Vinh Thu, nức nở nói: “Chính ủy! Em lo cho anh chết đi được! May là anh không có việc gì!”
Diệp Vinh Thu vỗ vỗ lưng cậu trấn an: “Không sao rồi, không sao rồi.”
“A!” Chợt nghe thấy Chu Thư Quyên hét lên một tiếng, Tiểu Triệu quay đầu lại, thấy Khưu Tiến Bộ nặng nề ngã xuống đất. Anh dựa vào ý chí mà gắng gượng tới bây giờ, cuối cùng cũng lịm đi.
Mọi người lập tức đỡ Khưu Tiến Bộ lên giường, Chu Thư Quyên vội hỏi Tiểu Triệu: “Đạn đâu?”
Tiểu Triệu ngẩn ra: “Đạn gì cơ?”
Chu Thư Quyên chỉ vào vết thương của Khưu Tiến Bộ: “Đạn bắn trúng anh ấy!”
Giờ Tiểu Triệu mới hiểu ra: “…Vẫn còn trong người anh ấy.”
Chu Thư Quyên vội vã cởi áo Khưu Tiến Bộ: “Tôi phải làm phẫu thuật, lập tức gắp đạn ra khỏi người anh ấy! Trường Thiên, anh đi đun nước nóng, anh Mậu Thực,” Cô lấy một con dao ra đưa cho Diệp Vinh Thu, “Dùng lửa tiêu độc, sau đó đưa cho em!”
Mọi người không có chút dị nghị gì, lập tức làm theo chỉ thị của Chu Thư Quyên.
Về phần câu hỏi quan trọng nhưng hơi ngu xuẩn, không ai hỏi —— Họ đang ở điều kiện gì, trong lòng mỗi người đều tự biết rõ, chắc chắn không có thuốc, còn phẫu thuật thì phải dựa vào hai tay của Chu Thư Quyên.
Chu Thư Quyên từng học y ở trường đại học, về phần kinh nghiệm lâm sàng, cũng không phải là cô không thiếu. Nhưng mấy năm này ở chiến khu, cô đã chữa thương cho không ít người bệnh, hơn cả lý thuyết và kinh nghiệm, cái cần nhất là dũng khí và sự quyết đoán. Về điểm này, giống như tên giả của cô vậy, cô kiên cường mạnh mẽ như một người đàn ông, thậm chí còn hơn rất nhiều người đàn ông chân chính.
Những gì giúp được họ đã giúp cả rồi, chuyện phẫu thuật này không ai xen tay vào được, chỉ có thể chờ Chu Thư Quyên thông báo kết quả cho bọn họ.
Diệp Vinh Thu sợ căn phòng tanh mùi máu càng khiến lòng thêm buồn bực, anh không đứng bên cạnh xem mà ra ngoài sân ngồi ngẩn người.
Một lát sau, Đường Trường Thiên cũng ra ngoài theo, đi tới bên cạnh anh ngồi xuống.
“Chỉ sợ các anh phải nán lại thành lâu hơn.” Đường Trường Thiên nói: “Quốc quân định mười ngày sau sẽ cho vận chuyển pháo, nhưng giờ quân Nhật tăng cường phòng phủ, có lẽ bọn chúng cũng phải hoãn lại ít lâu, anh không cần lo sẽ lỡ nhiệm vụ.”
Diệp Vinh Thu gật đầu: “Đúng như ý tôi.”