Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 108 :
Ngày đăng: 19:29 19/04/20
Diệp Vinh Thu bình tâm lại: “Tôi không sao.”
Tiểu Triệu lo lắng nhìn anh. Cậu không hiểu y học, nhưng cậu biết Diệp Vinh Thu vừa bị rút nhiều máu như vậy, không thể nào “không sao được”, người Diệp Vinh Thu gầy yếu đến đứng còn không vững như vậy, cả người có bao nhiêu máu cơ chứ! Cùng nhau đi thế này, tuy Diệp Vinh Thu luôn giả bộ không sao cả, nhưng cậu nhìn ra được bước chân Diệp Vinh Thu không có lực, thần thái cũng có vẻ mệt mỏi, chỉ sợ đang cố gắng gượng mà thôi.
Tiểu Triệu thấp giọng nói: “Chính ủy, hay là ta về trước đi, em không giết giặc đâu, anh về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt.”
Diệp Vinh Thu nói: “Tôi không sao, chúng ta vào xem đi, nói không chừng vào đó có thể phát hiện ra cái gì.”
Tiểu Triệu không còn cách nào, đành phải theo Diệp Vinh Thu vào chợ.
Đây là khu chợ lớn nhất ở Vũ Xương, từ ngoài nhìn vào có vẻ như chỉ buôn bán bình thường, nhưng thực chất lại tiến hành giao dịch ngầm, họ ước định ám hiệu với nhau, người hiểu rõ nơi này mới có thể mua được những vật dụng vốn không mua được trong thành.
Diệp Vinh Thu vẫn như trước lặng lẽ theo sau Chu Thư Quyên, Chu Thư Quyên cũng rất cảnh giác, không ngừng nhìn quanh bốn phía, Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu cúi đầu giả bộ làm khách, không bị Chu Thư Quyên phát hiện ra.
Chu Thư Quyên đi tới trước một sạp hàng, người cô che mất hành động của cô, Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu không thấy rõ được, chỉ thấy hình như cô kín đáo đưa cho chủ sạp một thứ gì đó, chủ sạp liền giao cho cô đồ.
Chu Thư Quyên lấy được đồ rồi, rời sạp, xoay người đi.
Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu cúi thấp đầu xuống, cũng may mà Chu Thư Quyên không chú ý tới bọn họ, nhanh chóng ra khỏi chợ.
Vẻ mặt Tiểu Triệu mờ mịt: “Chị Diệp Như Nam đi rồi?”
Diệp Vinh Thu nhíu mày trầm tư trong thoáng chốc, nhỏ giọng căn dặn Tiểu Triệu: “Cậu ở đây chờ tôi, tôi đi làm chút chuyện.”
Tiểu Triệu sửng sốt, có chút bất an: “Anh đi một mình?”
Diệp Vinh Thu nói: “Tôi đi tới sạp kia hỏi một chút, sẽ quay lại ngay.”
Lần này Tiểu Triệu ra ngoài, phần vì cậu lo Diệp Vinh Thu một mình hành động, phần vì không muốn bị bỏ rơi. Nhưng Diệp Vinh Thu nói sẽ không rời tầm nhìn của cậu, cậu đành phải nghe theo Diệp Vinh Thu.
Diệp Vinh Thu giả vờ chọn hàng, từ từ tiếp cận quầy hàng Chu Thư Quyên vừa qua. Chủ sạp là một người đàn ông trung niên, tướng mạo phổ thông, trước đây Diệp Vinh Thu chưa từng gặp qua. Anh đi tới trước sạp, trong sạp bán đồ sứ, anh tiện tay chọn đồ, giả bộ bình tĩnh hỏi: “Có hoàng thạch không?” (Tên hán của Sulfonamide là ‘Hoàng Át’)
Chủ sạp sửng sốt, cau mày quan sát anh.
Hoàng thạch là từ lóng trong nghề. bởi hoàng át có màu vàng, làm từ lưu huỳnh – một loại đá màu vàng nên họ dùng từ này để chỉ hoàng át.
Diệp Vinh Thu không xác định được rốt cuộc người này chỉ là thương nhân bình thường hay còn là đảng viên, kinh nghiệm của anh chưa đủ để phán đoán, chỉ có thể giả bộ là khách mua hàng tiếp cận chủ sạp này, trước khi tới sạp này anh đã hỏi qua hai sạp hàng, nhưng đều thu về câu trả lời phủ định.
Chủ sạp cảnh giác quan sát Diệp Vinh Thu, sau đó giơ bàn tay lên.
Diệp Vinh Thu nói: “Năm?”
“Yamadera tiên sinh, nhờ anh nên bọn tôi mới bắt được thằng này. Không cần nhiều lời với nó, giờ chúng tôi mang nó đi luôn đây.” Người cất tiếng lần này nói tiếng Trung không được quá lưu loát, xem ra là một người Nhật. Đội trưởng mà Hắc Cẩu vừa nhắc đến, chỉ sợ là đội trưởng của quân Nhật.
“Thằng khốn nạn! Quân súc sinh…” Người Trung Quốc bị đánh kia phát âm không còn rõ ràng nữa, chỉ sợ mới bị đánh gãy răng, nhưng anh ta vẫn không buông tha, không ngừng phản kích bằng những tiếng chửi.
Tiểu Triệu trợn tròn mắt, tay chạm vào khẩu súng lục dắt bên hông. Nếu như vừa rồi còn không thể xác định, thì bây giờ nghe tên giặc Nhật kia nói, quả nhiên là họ gặp phải Yamadera Kou! Nghe tiếng bước chân ban nãy, có vẻ không nhiều người lắm, nhưng cũng chừng năm sáu người. Về phần người bị đánh kia, bất kể là người của đảng cộng sản hay của đảng quốc dân thì trong lòng Tiểu Triệu họ đều là đồng bào mình! Cậu không nhịn được muốn xông lên chiếm thế thượng phong, đánh cho Nhật không kịp đề phòng, thành công giết chết lũ người đó, sau đó cứu đồng bào của mình ra!
Diệp Vinh Thu nhìn thấu ý đồ của Tiểu Triệu, nắm chặt cánh tay cậu.
Tiểu Triệu dần mù quáng. Nếu không phải vì Yamadera Kou, nếu không phải vì lũ giặc Nhật và Hán gian đáng ghét thì Sừ Đầu và Tiểu Tam đã không chết, Khưu Tiến Bộ cũng không bị trọng thương, Diệp Vinh Thu cũng sẽ không suy yếu thành ra như vậy! Đều do cái đám cặn bã kia hại! Lúc này tuy Diệp Vinh Thu đã ngăn cản, nhưng cũng không thể đẹp được sự phẫn hận trong lòng cậu, cậu vùng vằng đứng lên.
“Ầm!” Bao cát trước mặt bọn họ vốn không kiên cố lắm, trong lúc Tiểu Triệu và Diệp Vinh Thu đấu sức không ngờ sẽ đụng phải bao cát kia, làm nó bị trượt xuống, rơi xuống đất gây ra tiếng động mạnh.
Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu đều ngây ra. Nhất thời tim họ như muốn vọt ra khỏi ***g ngực. Giờ họ chỉ biết khẩn cầu đám giặc kia không nghe được động tĩnh ở đây, trong lúc nguy cấp, anh nhào tới ôm lấy Tiểu Triệu, đè cậu nằm úp sấp xuống đất, tiếp tục lấy bao cát làm yểm hộ.
“Ai ở đâu vậy?” Một tên giặc Nhật mở miệng quát lớn.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần đi về phía bọn họ, lúc này Tiểu Triệu đã mất thế thượng phong, không thể đánh lén được. Cậu đành phải ôm Diệp Vinh Thu trở mình, bảo hộ Diệp Vinh Thu dưới thân mình, sau đó ngồi xổm phía sau bao cát, định lấy bao cát làm cộng sự che chắn, tính sống mái một trận cùng giặc. Đã đến nước này rồi, không còn cách nào khác!
“Mấy người trông hai tên đặc vụ này đi!” Hắc Cẩu nói: “Tôi đi xem!”
Tiếng bước chân hỗn loạn ngưng lại, chỉ còn một tiếng bước chân đi về phía bên đây.
Tiểu Triệu khẩn trương nuốt nước bọt, nắm chặt súng trong tay mình. Người tới là Yamadera Kou, vậy cũng tốt, hôm nay cho dù có phải chết ở đây thì cậu cũng muốn giết cái tên Hán gian không biết tốt xấu kia.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, nháy mắt đã tới đầu hẻm nơi họ ẩn thân. Tiểu Triệu xuyên qua khe hở giữa các bao cát nhìn ra ngoài, định ngay lúc Yamadera Kou ló đầu ra sẽ bắn một phát súng giết hắn. Nhưng không ngờ tên Yamadera vô cùng ranh mãnh, hắn không tự bại lộ mà núp sau tường nhìn thoáng qua bên trong, Tiểu Triệu không bắt kịp động tác của hắn, chỉ đành phải cúi đầu lui về.
Kế đó, Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu nghe thấy tiếng ma sát kì lạ và âm thanh lẩm nhẩm, không biết là phát ra từ đâu.
Lại qua vài giây, vang lên tiếng bước chân bình ổn đi về phía kia.
“Không thấy ai cả, có hai bao cát bị rơi xuống đất.” Hắc Cẩu nói.
“Không có ai? Anh nhìn rõ chứ?” Giặc hỏi.
“Không có, tôi kiểm tra rồi. Không yên tâm thì tự tới mà xem.” Hắc Cẩu nói.
“Haha.” Tên giặc kia cười nói: “Yamadera tiên sinh đã nói không có thì chắc chắn là không có, ai không biết anh là lợi hại nhất chứ, ngay cả con chuột cũng không qua được ánh mắt anh, anh đã giúp chúng tôi bắt được rất nhiều phần tử tạo phản đáng ghê tởm.” Hắn ta tâng bốc Hắc Cẩu, biểu thị sự tín nhiệm của mình, bù cho câu hỏi xấu hổ lúc ban nãy.
Sau đó tiếng bước chân mất trật tự lại vang lên, chỉ là đi về phía bên kia con ngõ, càng ngày tiếng bước chân càng nhỏ, đến cuối cùng, họ không nghe thấy bất cứ tiếng động nào nữa.