Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 135 :

Ngày đăng: 19:29 19/04/20


Dựa theo kế hoạch của Hắc Cẩu, tới đây họ sẽ chia nhau ra đi hai đường. Một đường đi thẳng tới căn cứ thí nghiệm, đánh cho Nhật trở tay không kịp đường kia đi tới mỏ Hoàng Thạch gây hỗn loạn.



Đám Hắc Cẩu đã điều tra chuyện ở mỏ Hoàng Thạch mấy tháng, để thâm nhập vào hang ổ của địch, họ cài vài đảng viên ngầm làm công nhân để vào được mỏ Hoàng Thạch, âm thầm hành động ở bên trong, kêu gọi dân chúng ở trong đó đoàn kết lại, đợi thời cơ thích hợp sẽ lãnh đạo đại đội công nhân đứng lên phản kháng, nội ứng ngoại hợp đánh bại quân coi giữ của Nhật. Thật ra trong mỏ cũng không có nhiều lính Nhật, lực lượng công nhân ở đây áp đảo. Công nhân bị ép phải xa người thân, đi đào quặng sắt cho Nhật chế tạo vũ khí sát hại người thân bằng hữu mình, bọn họ đã sớm hận Nhật đến tận xương tận tủy.



Nhưng họ vẫn bị ép làm việc, thứ nhất là bởi quân Nhật lắp đặt dây gai thép và súng máy liên thanh, còn chôn mìn ở dưới đất, họ khó có thể chạy trốn thứ hai là trong số họ thiếu người biết lãnh đạo tổ chức, phàm là người có tỏ thái độ phản kháng sẽ bị quân Nhật đánh đập tàn nhẫn, thậm chí sát hại, ‘lính’ mất chỉ huy khó có thể làm nên chuyện.



Cho nên đảng cài người vào mỏ làm công nhân chính là để giải quyết hai nan đề này. Họ để lại ám hiệu ở lối vào, gợi ý những đường không có mìn để viện binh bên ngoài có thể an toàn đi qua, ngoài ra ngày ngày ở mỏ lôi kéo các công nhân, kết thành một nhóm đồng tâm hiệp lực, chờ thời cơ chín muồi sẽ lập tức đáp lễ đám giặc đã gây ra những thống khổ này.



Cả đoàn của Hắc Cẩu chia ra làm hai nhóm, một nhóm chỉ có hai người và hai rương lựu đạn, do Hắc Cẩu cầm đầu đi tới mỏ, cứu công nhân trong mỏ ra nhóm kia do Diệp Vinh Thu chỉ huy, đi thẳng tới căn cứ thí nghiệm của Nhật. Sở dĩ Hắc Cẩu không dẫn nhóm người đi tới căn cứ thí nghiệm là bởi hắn quen thuộc với địa hình ở mỏ hơn, hơn nữa ám hiệu các thành viên ngầm để lại chỉ mình hắn mới có thể đọc được. Nhóm Diệp Vinh Thu tới căn cứ trước sẽ im lặng chờ đợi tín hiệu từ ngoài mỏ. Hắc Cẩu sẽ cho nổ tung rào chắn ngoài mỏ, khi ấy công nhân bên trong nhân cơ hội phản kích, đợi đến khi giặc Nhật coi giữ ở mỏ và gần đó bị trận chiến trong mỏ hãm chân, không rảnh tới lo cho căn cứ thí nghiệm, khi đó nhóm Diệp Vinh Thu mới bắt đầu tiến công, tiêu diệt gọn ghẽ căn cứ thí nghiệm này!



Hắc Cẩu đã giải thích cẩn thận địa hình trong căn cứ thí nghiệm và phương thức tấn công cho Diệp Vinh Thu nghe, trong lòng Diệp Vinh Thu rất căng thẳng, anh không muốn phải xa Hắc Cẩu, anh sợ mình không làm được nhiệm vụ Hắc Cẩu giao cho, sợ không cứu được các đồng chí bị bắt giữ, nhưng anh biết, Hắc Cẩu quyết định chia ra hai nhóm bởi đây là biện pháp tốt nhất, nếu cả ba mươi người cùng chiến đấu một chỗ, dù có phá hủy được cắn cứ thí nghiệm thì mọi người cũng không thể an toàn rời đi.



Lúc chia tay, Hắc Cẩu nhìn thấu sự căng thẳng trong lòng Diệp Vinh Thu, hắn an ủi: “Anh cứ làm theo kế hoạch, khai chiến ở bên kia xong tôi sẽ lập tức tới đây tìm anh.”



Diệp Vinh Thu nắm chặt khẩu súng trong tay mình, gật đầu: “Tôi biết rồi.”



Hắc Cẩu xoay người rời đi, do dự một chút, lại quay người lại, nắm lấy tay Diệp Vinh Thu, nhìn sâu vào mắt anh, dùng giọng Trùng Khánh nói: Chồng à, bất kể anh có trốn tới đâu đi chăng nữa, em cũng sẽ lật tung trái đất này lên để tìm anh!”




Khưu Tiến Bộ nhất thời không đáp trả lại được, chỉ đành phải trầm mặc.



Diệp Vinh Thu đeo súng lên: “Biện pháp đều do người nghĩ ra, giờ tôi đã nghĩ ra biện pháp. Chúng ta quay trở lại đường cũ, quay về chỗ những tên giặc bị chúng ta giết kia.”



Mặc kệ rốt cuộc Hắc Cẩu có lai lịch thế nào, các chiến sĩ trong ngũ đoàn độc lập đều một lòng kính nể Diệp Vinh Thu, anh nói vậy, mọi người lập tức xốc lại tinh thần đi theo anh.



Chốc lát sau, họ quay về chỗ những tên lính Nhật canh gác vừa bị họ giết.



Diệp Vinh Thu vứt súng và cành lá ngụy trang trên đầu sang một bên, ngồi xổm xuống đất bắt đầu cởi quân trang của giặc. Anh nói: “Cùng nhau ra tay, lột hết quần áo của chúng xuống.”



Anh nói vậy, mấy người nhanh trí lập tức đoán được anh muốn làm gì. Thế là mọi người quây lại, cởi quần áo của mấy tên giặc tuần tra chung quanh đó ra.



Chốc lát sau, quân trang trên người giặc bị lột sạch.



Diệp Vinh Thu tự mặc vào một bộ, lại kêu mấy người có thân thủ tốt đi lên, để họ thay quân trang của giặc vào. Anh đội mũ, ôm súng của giặc trước ngực, che đi vết máu trên áo: “Đi thôi!”