Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 138 :
Ngày đăng: 19:29 19/04/20
Khưu Tiến Bộ nhanh chóng dẫn lính trong tiểu đội mình đi vào nơi chủ chiến.
Những người của các nhóm khác đã cầm súng chạy vào bên trong căn cứ, trong đó không ngừng truyền ra tiếng súng nổ và những tiếng la hét. Đám giặc hoàn hồn lại mau chóng cầm súng lên tiến hành phản kích, chỉ là đây vốn không phải trọng điểm quân sự, căn bản không có nhiều vũ khí sát thương, giờ bị quân cộng anh dũng đánh cho thua không còn mảnh giáp, chúng chỉ có thể hy vọng viện quân mau tới. Đáng tiếc, hy vọng duy nhất của chúng cũng không thể thành hiện thực — viện quân ở gần đó không bị tiêu diệt thì cũng đã chạy tới mỏ chi viện, giờ chúng chỉ có thể chiến đấu đơn độc.
Lúc bố trí thuốc nổ tay Diệp Vinh Thu run vô cùng. Anh rất căng thẳng, đây là lần đầu tiên anh phải xông vào trận địa bố trí thuốc nổ, anh phải kiểm soát tỉ lệ thuốc nổ thật tốt, đảm bảo có thể nổ banh căn cứ thí nghiệm này, nhưng vụ nổ không được quá dữ dội, tránh cho lính của mình bị thương.
Xung quanh anh không có công sự che chắn, chỉ có hai tay súng máy hạng nhẹ ở phía sau yểm hộ cho anh, giặc ở trong căn cứ gần như đã bị tiêu diệt hết, cho nên tạm thời anh an toàn. Nhưng nhất định anh phải làm cho tốt, nếu anh chưa bố trí thuốc nổ xong viện binh đã tới, người đầu tiên chịu trận không ai khác chính là anh.
Khưu Tiến Bộ dẫn mọi người đi vòng lên phía trước, Lý Thất Bát hỏi: “Đội trưởng, giờ chúng ta làm gì bây giờ?”
Khưu Tiến Bộ lấm lét nhìn trái phải, phất phất tay: “Ta chạy ào vào trong căn cứ hỗ trợ mọi người!”
Khưu Tiến Bộ chạy tới bên người Diệp Vinh Thu, Diệp Vinh Thu ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, cả kinh hỏi: “Tiểu đội trưởng Khưu, sao cậu lại ở đây? Trận địa của cậu ở đâu?”
Khưu Tiến Bộ nói: “Chỗ bọn tôi không có ai! Tôi tới đây hỗ trợ!”
Diệp Vinh Thu mờ mờ mịt mịt. Người là do Hắc Cẩu bố trí, tuy rằng Hắc Cẩu không phân tích cho anh biết tại sao lại bố trí như vậy, nhưng mấy chuyện đánh giặc anh vốn không biết rõ, lúc đầu Hắc Cẩu nói thế nào anh cũng không nhớ. Hơn nữa lúc này còn có chuyện quan trọng hơn cần anh phải làm, anh cần phải nối ngòi nổ ổn thỏa, không gây sai lầm nào, cho nên anh cũng không quản Khưu Tiến Bộ, cúi đầu tiếp tục làm việc trong tay mình.
Khưu Tiến Bộ thấy Diệp Vinh Thu không nói gì, liền chỉ huy thủ hạ theo mình chạy vào căn cứ.
Chỉ chốc lát sau, đã có chiến sĩ lục tục dìu đồng bào của họ đi ra khỏi căn cứ.
Diệp Vinh Thu không ngừng hít sâu cho mình bình tĩnh, anh đã nối ngòi nổ xong, lại kiểm tra lại một lần nữa, giờ chỉ đợi thời cơ chín muồi, sau đó anh sẽ châm ngòi nổ san bằng nơi này.
Hắc Cẩu đưa mắt nhìn Diệp Vinh Thu.
Diệp Vinh Thu có phần do dự. Khưu Tiến Bộ làm như vậy đương nhiên là đáng trách, nhưng anh không muốn Khưu Tiến Bộ chết. Huống hồ bây giờ giết anh ta, các chiến sĩ đã chết đi cũng không thể sống lại được. Nhưng nếu không nghiêm phạt, không lấy làm bài học cảnh cáo các chiến sĩ khác, vạn nhất sau này có người cũng tự ý bỏ nhiệm vụ như vậy thì làm sao bây giờ?
Một lát sau, Diệp Vinh Thu nói: “Tự ý rời trận địa, đây là tội lớn. Trước tiên áp giải tiểu đội trưởng Khưu về. Sau này quay về căn cứ thẩm vấn rồi đưa ra biện pháp xử lý sau.”
Hắc Cẩu lạnh lùng nhìn Khưu Tiến Bộ: “Nếu mày không phải lính của Diệp Vinh Thu thì tao đã giết mày từ lâu rồi.” Nói xong câu đó, hắn bỏ súng xuống.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng vây quanh Khưu Tiến Bộ, lấy súng và lựu đạn trên người anh ta xuống.
Các chiến sĩ thu thập đồ xong, đào đất chôn các chiến sĩ đã hy sinh, sau đó đặt các bệnh nhân lên cáng cứu thương, khiêng xuống núi.
Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu lái xe đi trước dẫn đường, chốc lát sau, họ liền thấy phía trước có một nhóm người trùng trùng điệp điệp. Trận chiến ở mỏ cũng đã kết thúc, giặc thua triệt để, chỉ có số ít tên giặc chật vật chạy thoát.
Hắc Cẩu thấy đoàn người ở phía xa xa, nói với Diệp Vinh Thu: “Chuyện còn lại giao cho anh, anh đi thu dọn chiến trường, tôi về trước, đợi anh ở xưởng công binh.”
Diệp Vinh Thu gật đầu. Trong số các công nhân có không ít người Vũ Xương, khó tránh khỏi nhận ra Hắc Cẩu, Hắc Cẩu không tiện lộ diện, cho nên muốn đi trước.
Hắc Cẩu xuống xe, Diệp Vinh Thu nói: “Đi đường bảo trọng.”
Hắc Cẩu gật đầu, chẳng mấy mà bóng hắn tiêu thất trong rừng cây.