Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 143 :

Ngày đăng: 19:29 19/04/20


Đột nhiên Diệp Vinh Thu lao ra khiến tất cả mọi người sửng sốt. Anh cố sức dang rộng đôi tay, vững vàng che chở cho Hắc Cẩu sau lưng mình, không sợ hãi đối mặt với họng súng đen ngòm: “Bỏ súng xuống! Mấy người không được nổ súng!”



Đám lính đang chạm tay vào cò súng chuẩn bị bóp cò thì trông thấy một người mặc quân trang Bát Lộ quân chạy tới ngăn cản, họ vội vã buông lỏng cò súng ra.



Quan quân Trung Quốc nhìn Diệp Vinh Thu đến hồ đồ: “Anh ở đoàn nào tới?”



Diệp Vinh Thu nói: “Tôi ở ngũ đoàn độc lập, chính ủy Diệp Vinh Thu.”



Gã quan quân Trung Quốc kia ngẩn người ra. Diệp Vinh Thu ở ngũ đoàn độc lập, Diệp Vinh Thu xây dựng xưởng công binh, người trong Tân Tứ quân không ai là không biết tới cái tên anh! Người cho nổ cụt chân của thủ lĩnh tối cao ở Ngạc Nam không phải là anh ta sao?! Quan quân kia nhìn lại cấp bậc của anh, quả nhiên đúng là cấp thượng.



“Anh.. anh là Diệp Vinh Thu? Sao anh lại ở đây? Đoàn của anh đâu?” Vị quan quân kia bán tín bán nghi.



Diệp Vinh Thu nói: “Đoàn tôi còn đang trên đường tới. Tôi tự tới trước.”



Một cậu lính của gã quan quân kia kéo kéo tay áo gã: “Liên trưởng, anh ấy là Diệp chính ủy thật đấy, lần trước anh ấy tới đoàn ta giúp sửa chiến phòng pháo, em đã thấy anh ấy!”



Gã quan quân kia vội vã đứng nghiêm: “Diệp chính ủy, anh đang…”



Hắc Cẩu nói: “Không có thời gian giải thích, tôi phải nhanh chóng tới sân bay ngăn giặc hành động!”



Diệp Vinh Thu không nói gì, trừng mắt nhìn dân chúng đang tụm lại xung quanh quát: “Tránh ra, nhường đường cho tôi!”



Dân chúng tới xem náo nhiệt khúm núm trước Diệp Vinh Thu, do do dự dự nhường ra một lối nhỏ.



Hắc Cẩu nhanh chân chạy, một người dân túm lấy tay áo hắn: “Đừng để cho nó chạy! Nó là Yamadera Kou, là đại Hán gian!!”



Hắc Cẩu không có thời gian để dây dưa với mọi người, trực tiếp dùng báng súng đập vào tay người kia. Hắc Cẩu vừa nhấc súng lên, đám binh lính ban nãy bỏ súng xuống đồng loạt giơ súng lên, Diệp Vinh Thu vừa đi theo Hắc Cẩu ra khỏi đám đông, vừa dang hai tay che chở cho Hắc Cẩu: “Ông đây là Độc Thoại! Giờ có nhiệm vụ đặc biệt! Con mẹ nó cút hết ra đừng có mà cản đường!”



Cái tên Độc Thoại so với Diệp Vinh Thu còn hiệu quả hơn, đám đông lập tức tản ra.



“Này, chính ủy!” Gã liên trưởng kia sốt ruột: “Anh đang….”



“Xảy ra bất cứ chuyện gì ông đây chịu trách nhiệm! Giờ con mẹ nó đừng nhiều lời vô ích!” Diệp Vinh Thu thật sự nổi nóng, văn hóa nhã nhặn ngày thường vứt hết sang một bên, mở miệng ra liền chửi tục. Hiện giờ anh vẫn chưa biết âm mưu của giặc mà Hắc Cẩu nói là cái gì, nhưng khiến Hắc Cẩu phải gấp gáp như vậy, hiển nhiên là chuyện lớn. Mà khiến anh phát hỏa như vậy cũng còn một nguyên nhân khác, cuối cùng anh cũng nhìn thấy cảnh mà anh lo sợ nhất —— Hắc Cẩu bị dân chúng đánh tới mặt mũi bầm dập, hắn liều mạng giải thích nhưng không ai tin tưởng hắn!



Hắc Cẩu chạy tới một giao lộ, Diệp Vinh Thu ở phía sau gọi hắn: “Đi đây đi! Tôi có xe!”



Hắc Cẩu lập tức xoay người theo anh chạy về phía chiếc xe bị bỏ lại.



Hai người lên xe, Diệp Vinh Thu khởi động xe, vừa nhấn chân ga vừa điên cuồng nhấn còi: “Tránh ra! Tránh ra! Có nhiệm vụ khẩn cấp!”



Thấy con đường phía trước bị vây kín không đi được, Hắc Cẩu lập tức bắn súng chỉ thiên. Thành Vũ Xương lập tức rơi vào tình cảnh hỗn loạn, dân chúng không sợ xe nhưng sợ tiếng súng, con đường phía trước lập tức trở nên rộng rãi.



Diệp Vinh Thu lái xe, Hắc Cẩu nói qua cho anh chuyện máy bay chiến đấu và bom sinh học. Quân Nhật cho xây dựng một sân bay ở hậu phương Vũ Xương, hồi mùa xuân năm nay, Okamoto điều mấy chiếc máy bay chiến đấu đáp xuống sân bay. Nhưng mấy chiếc máy bay này hầu như chưa từng được sử dụng qua. Mấy năm này Nhật Bản không khống chế không phận độc tài như thời kì đầu kháng chiến. Nhưng các thành viên Độc Thoại luôn cảm thấy chuyện ông ta điều máy bay chiến đấu không chỉ đơn giản như vậy, sau khi điều tra ra mới phát hiện Okamoto sai người âm thầm chế tạo vũ khí sinh học.



Diệp Vinh Thu nghe xong tim nhói lên. Bom sinh học, bom sinh học, lại là bom sinh học! Bọn giặc chết tiệt! Cái tên Okamoto chết tiệt! Giờ giặc đã tuyên bố đầu hàng vô điều kiện mà cái tên quan quân kia còn chưa chịu dừng tay, bao năm qua chúng tạo nghiệt ở Trung Quốc còn chưa đủ sao! Một khi bom sinh học làm ô nhiễm nguồn nước ở Ngạc Nam, tính mạng hàng triệu người dân thường sẽ bị đe dọa.



“Chu Thư Quyên đâu? Sao em ấy không đi cùng với cậu?”



“Tôi với cô ấy chia nhau ra để hành động, cho cô ấy đi trước tìm bộ đội gần đó, nhờ bộ đội hỗ trợ. Tôi tính chạy tới sân bay kéo dài thời gian trước, không ngờ…”



Diệp Vinh Thu nghiêng đầu nhìn Hắc Cẩu. Trên trán Hắc Cẩu có một vết thương, máu chảy xuống ven theo chân mày, ban nãy vừa có người lấy đá đập vào đầu hắn. Hắn không để ý lấy tay lau vết máu trên mặt.



Diệp Vinh Thu siết chặt tay lái, liều mạng đạp chân ga.



Vài phút sau họ đi tới sân bay. Sân bay không có lính canh giữ, phần lớn giặc đều đã bỏ chạy, họ thuận lợi đi vào không gặp trở ngại gì, chạy tới bên đường băng.



Trong sân bay có hai chiếc máy bay chiến đấu đang đậu, còn có mấy tên lính đứng bên đường băng vung cờ hét to câu gì đó.



“Mẹ nó!” Hắc Cẩu cầm súng tiểu liên lên: “Tên kia vừa nói lắp bom xong rồi, chuẩn bị cất cánh!”




Diệp Vinh Thu lái xe loạng choạng, cuối cùng cũng tới bên bờ sông.



Đã có rất nhiều người vây xung quanh bờ sông, chiếc phi cơ chiến đấu nổ trên mặt sông. Máy bay chiến đấu bay không quá xa mặt đất, cho nên cự ly rơi cũng không nhiều, vì muốn làm cho Hắc Cẩu rơi xuống mà phi công cho máy bay xoay vòng nhiều lần, tốc độ máy bay cũng chậm lại, máy bay chiến đấu bị rơi xuống cũng không tổn thương nghiêm trọng. Nhưng từ lúc máy bay chìm xuống tới giờ, không thấy thân ảnh Hắc Cẩu đâu.



Diệp Vinh Thu cởi giày, lao xuống nước giữa những tiếng hét chói tai.



Toàn bộ vết thương trên người anh bị nước sông kích thích, nhưng anh không thấy đau một chút nào. Anh ra sức bơi, thi thoảng ngẩng lên lấy dưỡng khí, sau đó lại lặn xuống, mở to mắt tìm kiếm thân ảnh Hắc Cẩu dưới nước sông.



Lại có thêm nhiều người nhảy xuống sông hỗ trợ.



Đột nhiên, dưới nước sông mờ đục, Diệp Vinh Thu mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh, anh ra sức bơi về phía đó.



Đó là Hắc Cẩu đã mất ý thức.



Diệp Vinh Thu lập tức kéo Hắc Cẩu lên mặt nước, kêu to: “Tới giúp! Mau tới giúp!”



Một người có kỹ năng tốt bơi tới, kéo hai người họ lên bờ.



Diệp Vinh Thu bơi tới bờ, gần như mất hết khí lực. Anh thở dốc trong chốc lát, sau đó lập tức ngồi dậy, kiểm tra tình hình của Hắc Cẩu. Người Hắc Cẩu rất lạnh, anh run rẩy thử sờ tay lên mũi hắn, nhưng nhịp thở của Hắc Cẩu quá yếu ớt, anh không thể nhận ra. Anh run rẩy cởi quần áo Hắc Cẩu ra, cả người hắn đầy những vết thương.



Diệp Vinh Thu lau nước trên mặt. Giờ anh không còn rõ đó là nước sông hay nước mắt. Anh đỡ người Hắc Cẩu đầy những vết thương xuống, bắt đầu làm hô hấp nhân tạo cho hắn.



Quân đội ở gần đó chạy tới, lập tức tiến hành trục vớt máy bay chiến đấu bị rơi xuống.



Hai bên trái phải hò hét ầm ĩ đều không vào tai Diệp Vinh Thu. Cứ một lúc là anh lại dán tai xuống ngực Hắc Cẩu, thanh âm duy nhất trên thế giới này anh nghe được là tiếng nhịp tim yếu ớt của hắn.



“Liên trưởng!” Một cậu lính lặn xuống sông nhô đầu lên: “Bom vẫn còn kín, không bị rò rỉ ra!” Phi công giặc đến chết vẫn không ấn được nút thả bom, vi khuẩn trong bom vẫn được phong kín ở bên trong.



Diệp Vinh Thu không ngừng làm hô hấp nhân tạo và hồi sức tim phổi cho Hắc Cẩu. Nước sông bị sặc phải đều được đưa ra ngoài, nhưng hô hấp và nhịp tim của hắn vẫn không khôi phục được. Anh cứ mãi hồi sức cho Hắc Cẩu chẳng biết mệt mỏi. Mười phút.. Hai mươi phút.. Bốn mươi phút..



Chu Thư Quyên chạy tới đau khổ rơi nước mắt, cô muốn an ủi Diệp Vinh Thu, nhưng lại bị những người bên ngoài cản lại.



“Để anh ấy làm đi.” Liên trưởng nói, “Cho anh ấy một cơ hội.”



Binh lính cẩn thận trục vớt máy bay chiến đấu từ trong sông. Lúc máy bay chiến đấu được đưa lên bờ, hơn ngàn người dân đứng vây xem quanh bờ sông đều reo hò ầm ĩ!



Họ thắng rồi! Thật sự thắng rồi! Từ lúc này trở đi, chiến tranh chính thức kết thúc!



Diệp Vinh Thu lại một lần nữa dán xuống ***g ngực Hắc Cẩu. Những tiếng hoan hô reo hò xung quanh quá lớn, ngón tay anh nhẹ nhàng chụm lại đặt lên ngực Hắc Cẩu, để anh nghe được thanh âm mà anh muốn nghe nhất. Anh lại ngồi thẳng người lên một lần nữa, tiếp tục hồi sức tim phổi cho Hắc Cẩu. Nhưng lần này.. anh sức cùng lực kiệt, ý chí mạnh mẽ không thể chống đỡ thân thể đã dần mất hết khí lực, anh gục xuống lòng Hắc Cẩu.



Diệp Vinh Thu cắn chặt môi, cố ngăn lệ nóng chảy xuống, mỉm cười run giọng nói: “A Hắc, cậu có nghe thấy không, Trung Quốc đã thắng rồi. Chúng ta có thể trở về rồi.”



Anh ôm lấy hông Hắc Cẩu, để đầu Hắc Cẩu dựa sát vào mặt anh, dùng nhiệt độ cơ thể mình ủ ấm cơ thể lạnh như băng của hắn.



Những ước mơ họ cùng nhau vẽ ra chưa kịp thực hiện thì đã kết thúc. Họ còn chưa cùng nhau trở về Trùng Khánh, còn chưa tảo mộ cho Diệp Hướng Dân và mợ Nga, để các trưởng bối biết họ đã trở thành những người đáng tín nhiệm họ còn chưa cùng nhau xây dựng nhà máy, Diệp Vinh Thu lo kỹ thuật, Hắc Cẩu làm trợ thủ cho anh, mỗi sáng chín giờ khai trương, năm giờ đóng cửa, không cần vất vả, kiếm chút tiền đủ ăn đủ mặc vậy là được rồi họ còn chưa đợi được đến khi lớn tuổi, kiếm được tiền rồi nhận nuôi vài đứa nhỏ, Diệp Vinh Thu dạy mấy đứa nhỏ đọc sách viết chữ, Hắc Cẩu kể chuyện ngày xưa của họ cho mấy đứa nhỏ nghe…



Xin cậu đấy, ấm lên đi. Xin cậu đấy, tỉnh lại đi. Tôi không cần gì cả, chỉ cần cậu thôi, dậy đi, dậy đưa tôi trở về nhà.



Diệp Vinh Thu không kiềm chế được nữa, dùng sức ôm chặt Hắc Cẩu khóc thất thanh! Cậu đã từng hứa rồi kia mà, giờ đã đến lúc thực hiện từng lời hứa rồi, đã đến lúc rồi… đã đến lúc rồi….



“Chúng ta… về nhà thôi.” Bên tai anh vang lên tiếng nói yếu ớt.



Cả người Diệp Vinh Thu run lên, không thể tin ngẩng đầu. Hắc Cẩu yếu ớt nở nụ cười.



Về nhà thôi.



Chúng ta cùng nhau về nhà.