Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 22 :
Ngày đăng: 19:28 19/04/20
Tuy Âu Dương Thanh đã chỉ con đường ngắn nhất để đi tới thị trấn, nhưng anh điều binh từ buổi sáng, buổi chiều mới đến được đây. Bây giờ chỉ còn lại ba người bọn họ, Hắc Cẩu cõng một người bị thương trên lưng, Diệp Vinh Thu cũng đau chân, tốc độ đi càng ngày càng chậm, bầu trời tối đen rồi mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng thị trấn đâu.
Hắc Cẩu lo cho thương thể của Âu Dương Thanh, trời tối mịt rồi nhưng vẫn kiên trì đi. Âu Dương Thanh ngăn trở hắn: “Đừng đi nữa, nghỉ lại đây một đêm đi. Mưa xuống, đất trơn, đường núi không dễ đi. Không nhìn rõ rất dễ xảy ra chuyện.”
Diệp Vinh Thu cũng không kiên trì được nữa. Thoạt đầu anh còn chống đỡ được, nhưng càng đi càng đau. Anh biết tính mạng quan trọng nên không dám kêu nghỉ ngơi, có đôi lần anh muốn dừng lại bỏ mặc tất cả, nhưng một người ở lại nơi đồng núi hoang sơ so với đau chân còn đáng sợ hơn nhiều, nên vẫn cắn răng cố gắng đi tiếp.
Hắc Cẩu do dự hỏi Âu Dương Thanh: “Còn xa lắm không?”
Âu Dương Thanh nói: “Dựa vào tốc độ bây giờ, đi tới sáng vẫn chưa đến nơi được.”
Hắc Cẩu đỡ Âu Dương Thanh xuống, kiểm tra vết thương của anh. Hắn dùng vải băng bó chân Âu Dương Thanh rất chặt, tuy rằng vết thương không xuất huyết quá nhiều, nhưng máu vẫn tí tách nhỏ giọt, cả đường đi đều in vết máu của Âu Dương Thanh. Nhưng quả thật Hắc Cẩu rất mệt mỏi, chính hắn cũng đang bị thương, hơn nữa tình huống của Diệp Vinh Thu cũng không được lạc quan, hắn suy tính một hồi, bảo: “Ăn một chút gì đi, nghỉ ngơi ba giờ rồi tiếp tục đi tiếp.”
Hắc Cẩu bẻ cành thông mã vĩ trở về, dùng diêm đốt lên, ba người ngồi vây quanh đống lửa sưởi ấm. Sang tháng tư, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm vẫn rất lớn, Diệp Vinh Thu chỉ mặc một chiếc sơ mi đơn bạc, áo choàng của anh để trên xe đã bị đốt trụi, lúc này nhiệt độ hạ xuống, anh vội vã hơ tay lên lửa cho ấm, nhưng chút lửa này chẳng thấm vào đâu.
Hắc Cẩu lấy chiếc áo choàng quân nhân sạch sẽ nhất ném cho Diệp Vinh Thu. Diệp Vinh Thu dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn một hồi, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Hắc Cẩu cũng lượm áo choàng dài tự mặc vào cho mình. Âu Dương Thanh vốn đang mặc áo choàng rồi, nhưng anh mất quá nhiều máu, cả người rét run, lạnh đến tím tái mặt mày. Hắc Cẩu lấy hai chiếc áo choàng còn lại bọc kín người Âu Dương Thanh như bọc bánh chưng.
Bọn họ đi suốt cả một buổi chiều, bụng đã sớm đói meo. Diệp Vinh Thu mang lương khô ra nướng. Hắc Cẩu lấy túi lương khô hắn lượm được trên người người chết, lấy một chiếc bánh bao nhuốm máu đỏ ném cho Diệp Vinh Thu, trêu anh: “Đói bụng không? Cho anh cái bánh bao nhân đậu đỏ này.”
Diệp Vinh Thu giận dữ trừng mắt nhìn hắn, giựt mấy cọng cỏ dưới đất ném vào đống lửa. Lửa không những không cháy lớn hơn, ngược lại còn nhỏ đi. Hắc Cẩu nặng nề thở dài: “Nhị thiếu gia à, thiếu gia đừng làm loạn nữa có được không?”
Hắc Cẩu đứng lên, cõng Âu Dương Thanh lên lưng một lần nữa: “Nghỉ ngơi rồi, đi tiếp thôi.”
Diệp Vinh Thu lượm một cành cây to làm gậy chống, nhặt bao quần áo bẩn thỉu đẫm máu lên, theo chân Hắc Cẩu tiếp tục đi về phía thị trấn.
Cơ thể Âu Dương Thanh mỗi lúc một lạnh, anh bị bao chặt lại như cái bánh chưng lớn, nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn không ngừng giảm xuống. Anh ghé vào tai Hắc Cẩu lẩm bẩm nói: “Tôi còn tưởng mình khác với mọi người.. còn nghĩ số mình không chết được… Nhưng tôi sắp chết rồi.”
Thật ra ai cũng đều có cảm giác mình đặc biệt không giống với những người khác. Nhưng cuối cùng, họ còn chưa chứng minh được mình khác với những người khác ở điểm nào đã hóa thành tro bụi.
Hắc Cẩu cổ vũ anh: “Sắp tới thị trấn ngay thôi.”
Âu Dương Thanh nhỏ giọng nói: “Tôi chết cũng không sao. Quê hương tôi đã mất, tổ quốc tôi cũng sắp mất đi rồi.”
Hắc Cẩu sửa lời anh: “Là tổ quốc của chúng ta.”
Âu Dương Thanh trầm mặc một hồi, nói: “Đúng, là tổ quốc của chúng ta.. Nhưng dẫu tôi có chết, tổ quốc cũng chưa được độc lập. Tôi đã tự đề cao mình quá rồi, tổ quốc này còn rất nhiều người giống như tôi, so với tôi càng có lý tưởng hoài bão hơn nữa.. Chỉ là.. tôi không kịp sống để được nhìn thấy ngày thắng lợi…”
Diệp Vinh Thu bước theo sau họ, nghẹn ngào nói: “Không, anh sẽ thấy.”
“Hạ sĩ – bộ binh – sư đoàn chỉnh biên 28 trung sĩ – súng hạng nặng – sư đoàn tân biên 38.. thiếu úy sư đoàn vận tải 17…” Âu Dương Thanh bắt đầu đọc kinh lịch nhập ngũ của mình. Đột nhiên anh ghé xuống vai Hắc Cẩu khóc lên. Anh thở hổn hển từng chút một, suy yếu mà gay gắt kêu lên: “Tôi không thể chết! Cho tôi súng, cho tôi bom… cho tôi một con dao thôi cũng được! Tôi muốn ra chiến trường! Tổ quốc của tôi, quê hương của tôi, những người dân của tôi,… lý tưởng chiến đấu của tôi! Chiến đấu!!! Tôi.. tôi không muốn chết!”