Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 24 :
Ngày đăng: 19:28 19/04/20
Diệp Vinh Thu cúi đầu ủ rũ trở về phòng, nhìn chằm chằm chậu nước nóng Hắc Cẩu lấy về đến đờ ra.
Hắc Cẩu thấy từ lúc Diệp Vinh Thu về phòng cứ ngẩn ngơ ngơ ngẩn đứng một bên, khó hiểu hỏi, “Nước tôi đã thay rồi, sao anh còn không tắm?”
Diệp Vinh Thu có tính khiết phích, để được nhảy vào bồn tắm, có đoản mệnh mười năm cũng chẳng thành vấn đề, không hiểu sao bây giờ lại dở chứng mất tự nhiên.
Diệp Vinh Thu hỏi hắn: “Cậu còn bao nhiêu tiền? Mua hai bộ quần áo sạch sẽ về đi, ngay cả quần áo để thay chúng ta cũng không có.”
Hắc Cẩu chỉ vào mấy đồng bạc trên bàn: “Còn chừng ấy, nhưng còn phải mua đồ ăn, phải ở trọ, phải đi lại. Mua quần áo làm cái gì, giặt là được rồi.”
Diệp Vinh Thu nói: “Ít nhất cũng phải có một bộ để thay chứ? Giờ có mỗi bộ này, muốn thay để tắm cũng không được.”
Hắc Cẩu nhìn ra ngoài trời, bảo: “Sắp tới lại mưa to, không biết mưa bao nhiêu ngày nữa, chân anh lại bị thương, có lẽ còn phải ở đây vài ngày, mấy hôm này giặt hết quần áo, khô nhanh thôi.”
Diệp Vinh Thu cứng cổ nói: “Vậy ít nhất cũng phải mua mấy cái quần lót chứ!”
Hắc Cẩu nhìn bộ dạng giả vờ oai phong lẫm liệt của anh, nhưng gương mặt vốn trắng nõn đã đỏ ửng, không khỏi phì cười. Diệp Vinh Thu nhìn hắn trợn mắt: “Cậu cười cái gì! Tôi nói sai chắc?!”
Hắc Cẩu nhếch môi, lười biếng dựa vào đầu giường ngáp một cái: “Trời đã tối rồi, anh định đi đâu mua?”
Diệp Vinh Thu vừa giận vừa xấu hổ, nhưng Hắc Cẩu nói không sai, tầm giờ này mấy cửa tiệm bên ngoài đều đã đóng cửa, tốt xấu gì cũng phải đợi đến ngày mai mới có thể mua được. Không chịu nổi mớ quần áo dính dấp trên người, anh đành phải cởi quần áo, đồng thời nghiêm túc cảnh cáo Hắc Cẩu: “Cậu quay đầu ra chỗ khác đi, không được nhìn!”
Hắc Cẩu vốn đã nhắm mắt lại, không có hứng thú nhìn da thịt trắng bóng của anh, nhưng nghe Diệp Vinh Thu nói vậy, hắn lại càng muốn làm trái lời, lập tức xốc tinh thần mở to đôi mắt.
Diệp Vinh Thu vừa mới cởi quần áo xong, Hắc Cẩu đã cười hì hì nhận xét: “Ui chao, mông của nhị thiếu gia cong ghê cơ, còn cong hơn đám con gái nhiều!”
Đầu Diệp Vinh Thu ong lên một tiếng, máu dồn lên não, giận dữ giơ chậu nước lên định đổ vào người Hắc Cẩu. Hắc Cẩu lớn tiếng dọa nạt: “Nè nè nè! Ở đây chỉ có một cái giường thôi đấy! Anh không định ngủ à!”
Hai người đi tới quầy tính tiền, bà chủ hỏi bọn họ: “Đi rồi sao? Đi đâu vậy?”
Diệp Vinh Thu nói: “Tới Trùng Khánh.”
“Ôi.” Bà chủ đếm tiền xong cất vào ngăn kéo, lắc đầu: “Không đúng lúc rồi, mấy hôm này mưa lớn, đường núi phía tây bị sụp, muốn tới Trùng Khánh phải đi đường kia. Nhưng thương đội giao hàng nhà chúng tôi vừa lên trấn trên trở về, phỏng chừng đường đấy hai vị không đi được đâu.”
Diệp Vinh Thu sửng sốt, vội vàng hỏi: “Vậy còn đường nào khác không?”
Bà chủ nói: “Có đường vòng nhưng xa, đều là đường núi, không dễ đi.”
Diệp Vinh Thu cau mày một cái, lại hỏi: “Khi nào mới có người tới sửa đường?”
Bà chủ cười khổ: “Còn có ai bây giờ, người còn sống đều bị bắt đi lính rồi, chính phủ nói tiền đã mang đi đánh giặc hết, không có tiền sửa đường, dân chúng phải tự nghĩ cách thôi. Bao giờ đường thông, ai biết được.”
-x-
[1] Hàn Dũ (768 – 824) và do đó được xếp vào những tác gia của Trung Ðường.
Ðường Hiến Tông vào những năm cuối đời rất tin đạo Phật. Vua tin thì quan viên cũng hùa theo, một phong trào sùng bái xương Phật lan tràn khắp nơi, người giàu thì đua nhau quyên tiền hương hỏa, người nghèo thì chầu chực xin những nén hương trong chùa tự đốt phỏng thân thể để chứng tỏ lòng thành kính.
Do vậy, Hàn Dũ phóng bút viết bài Gián nghênh Phật cốt biểu (còn gọi là Luận Phật cốt biểu) dâng lên can gián Hiến Tông, lời lẽ rất đanh thép, cứng rắn, có đoạn khuyên vua nên ném xương Phật vào nước lửa, Phật có giáng tội ông xin chịu hết. Hiến Tông vô cùng thịnh nộ, đã định đem ông ra chém, may nhờ có nhiều người can gián ông mới thoát chết, chỉ bị đày đến Triều Châu, thuộc Quảng Tây ngày nay.
[2] Vương Bột(650–676).
Vương Bột, đời Ðường, sau khi làm bài hịch ca tụng đá gà (Ðấu kê hịch) cho hai vị Vương tử Bái Vương Hiền và Chu Vương Hiển, Vương Bột bị Ðường Cao Tông quở trách tại sao không cản ngăn việc đá gà mà còn làm bài hịch ca tụng đá gà, nên vua giận, đuổi Vương Bột đi khỏi kinh thành.