Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 27 :
Ngày đăng: 19:28 19/04/20
“A!”
Diệp Vinh Thu bật người ngồi dậy, kinh ngạc thở hổn hển.
Hắc Cẩu ngồi bên cạnh cũng bị anh làm cho giật mình, nước thuốc sóng sánh bắn lên, hắn lập tức chìa tay ra trước mặt Diệp Vinh Thu, thúc giục: “Mau liếm đi, đừng lãng phí.”
Diệp Vinh Thu ngây ngốc nhìn hắn, ánh mắt thoảng thốt dần hóa thành vui mừng: “Cậu không đi!”
Hắc Cẩu nghĩ chắc anh gặp ác mộng, mộng thấy mình bỏ anh lại. Ánh mắt Diệp Vinh Thu từ tuyệt vọng chuyển thành vui mừng khiến tim hắn đập rộn, không hiểu sao lại thấy yêu thương. Diệp Vinh Thu giống như một con mèo, hơn nữa còn là mèo nhà, xa người liền không sống được. Hắn kiên định đưa tay đến bên mép Diệp Vinh Thu: “Mau liếm đi!”
Diệp Vinh Thu nhìn màu nước màu vàng sẫm trên tay hắn, không hiểu nó là cái gì, nhưng trông thấy bộ dạng hung ác của Hắc Cẩu thì hoảng sợ, vô thức lè lưỡi ra liếm một chút, đắng đến nhăn nhó mặt mày.
Hắc Cẩu thấy anh ngoan ngoãn liếm, liền thu tay về lau lau vào áo, cúi đầu khuấy bát thuốc trong tay.
Đột nhiên Diệp Vinh Thu nhớ tới cái gì đó, vội vã vén tay áo mình lên. Cổ tay anh trống rỗng, chiếc đồng hồ Đức đã mất rồi.
Hắc Cẩu nhìn thoáng qua hành động của anh, mặt không đổi sắc nói: “Tôi bán rồi.”
Diệp Vinh Thu hết sức kinh hãi: “Bán?”
Hắc Cẩu nâng bát thuốc trên tay lên: “Mua thuốc cho anh.”
Diệp Vinh Thu nhìn bát thuốc kia, hít mũi một cái, không hài lòng cãi lại: “Đó là quà sinh nhật hai mươi tuổi của cha tôi!”
Hắc Cẩu hỏi: “Vậy anh không muốn uống thuốc?”
Trong phòng, Diệp Vinh Thu vô lực trượt xuống tường. Lòng bị đủ thứ tâm tình phức tạp lấp đầy. Buồn bực, cáu giận, hoảng sợ, hoang mang, mờ mịt.. Anh dùng lực đá mạnh hai cái vào ván giường, sau đó trùm kín chăn che đầu.
Hắc Cẩu ra ngoài đến tối mịt mới trở về, đúng lúc Diệp Vinh Thu vừa tỉnh dậy. Hai hôm trước bọn họ phải ngủ chung trong miếu thờ ngột ngạt, hôm nay bởi vì Diệp Vinh Thu bị bệnh, Hắc Cẩu bán đồng hồ của anh đi đổi lại chút tiền, nhờ vậy mà thuê được một gian phòng tốt cho anh dưỡng bệnh. Căn phòng này cũng chỉ có một cái giường, nhưng so với cái giường bọn họ từng ngủ chung thì lớn hơn một chút, còn có hai cái chăn.
Hắc Cẩu lau người lên giường ngủ, không để ý tới Diệp Vinh Thu, đưa lưng về phía anh.
Diệp Vinh Thu ăn no ngủ đủ, bắt đầu nhớ tới chiếc đồng hồ Đức mình hết mực nâng niu. Anh nhỏ giọng hỏi Hắc Cẩu: “Đồng hồ của tôi bán được bao nhiêu tiền?”
Hắc Cẩu đưa lưng về phía anh nói: “Bốn trăm đồng.”
Diệp Vinh Thu nghẹn lại một chút, ngữ điệu cũng thay đổi: “Bốn trăm đồng? Bố tôi mua tám ngàn đó!”
Hắc Cẩu hừ một tiếng: “Thời thế thay đổi!”
Diệp Vinh Thu đau lòng thầm nói: “Tôi đeo nó nhiều năm rồi, lúc ngủ cũng tiếc không tháo ra.. Cậu bán ở đâu? Chờ khi nào có tiền rồi, tôi sẽ tới chuộc lại.”
Hắc Cẩu nói: “Hiệu cầm đồ Lý Ký.”
Diệp Vinh Thu thở phào nhẹ nhõm.
Hắc Cẩu nhắm mắt ngủ tiếp. Một lát sau hắn nghe thấy Diệp Vinh Thu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”
Khóe miệng hắn cong lên, đến lúc này mới hài lòng ngủ say.