Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 30 :

Ngày đăng: 19:28 19/04/20


Buổi tối, Chu Bác Hải và Chu Thư Quyên đều trở về, Chu Hoành Vũ kêu người gọi Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu cùng xuống dùng bữa. Diệp Vinh Thu đi tới bàn mới biết Hắc Cẩu còn chưa xuống —— Hắc Cẩu chủ động tránh nghi ngờ, mượn cớ ăn điểm tâm no rồi nên muốn ngủ, ngồi trong phòng không đi ra.



Chu Bác Hải thấy Diệp Vinh Thu, ông vô cùng kinh ngạc: “Cháu trai, bác nghe tin cháu đến mà không tin nổi. Sao đột nhiên tới đây mà không báo trước vậy?”



Diệp Vinh Thu nói: “Trước khi đi có gửi thư rồi, chỉ là vội vội vàng vàng, không đợi bác hồi âm đã chạy đến đây, không ngờ nhà ta lại chuyển, cháu tới Vũ Hán thấy nhà cửa trống không, hỏi hàng xóm mới biết mọi người đã chuyển nhà, nên mới tới đây được.”



Chu Bác Hải ngạc nhiên nói: “Cháu tới Vũ Hán? Bác không nhận được thư của cháu! Xem ra lúc cháu gửi thư nhà ta đã chuyển tới Nghi Xương, cho nên không nhận được thư. Nói như vậy, thư ghi địa chỉ nhà mới của bác cháu vẫn chưa nhận được.”



Diệp Vinh Thu cười khổ: “Đúng vậy, cháu đi không đúng dịp, trời xui đất khiến, bỏ lỡ hết cả.”



Chu Bác Hải nói, “Cháu đi từ lúc nào vậy? Từ Trùng Khánh tới đây cũng chỉ mất dăm ba ngày, bác gửi thư đã gần một tháng, sao lại không nhận được? Mà sao trông cháu gầy như vậy? Không lẽ đi đường gặp chuyện sao?”



Chu Hoành Vũ vội nói: “Nào nào, tới đây, ngồi xuống trước đi đã. Mậu Thực đi đường vất vả rồi, ta vừa ăn vừa từ từ nói đi!”



Chu Thư Quyên là người cuối cùng khoan thai đi tới, đợi mọi người ngồi xuống bàn ăn hết cả rồi cô mới xuất hiện. Cô mặc quần áo học sinh, mái tóc cắt ngắn củn, dung mạo thanh tú, trang phục trong trắng thuần khiết, khác hẳn với phụ nữ Trung Hoa truyền thống, cũng khác với phong cách của mấy vị tiểu thư nhà giàu mà Diệp Vinh Thu từng gặp, có lẽ là đại biểu cho nữ sinh Trung Hoa thời kì mới. Trông thấy Diệp Vinh Thu, cô có chút lúng túng cười: “Anh Mậu Thực.”



Trước mặt Chu Bác Hải, Chu Hoành Vũ không tiện cười lớn, chỉ hướng Diệp Vinh Thu nháy mắt ra hiệu. Diệp Vinh Thu cố ý không phát hiện, hướng Chu Thư Quyên lịch sự cười: “Thư Quyên, đã lâu không gặp, gần đây khỏe chứ?”



Chu Thư Quyên nói: “Tốt vô cùng.” Sau đó kéo ghế ra ngồi xuống.



Chu Hoành Vũ hỏi cô: “Hôm nay em lại đi xem phim với bạn à?”



Gương mặt Chu Thư Quyên có chút lúng túng, ậm ờ không lên tiếng.
Chu Bác Hải để thư sang một bên, xem phản ứng Diệp Vinh Thu thế nào. Sắc mặt Diệp Vinh Thu rất khó coi, vẻ mặt có chút sợ hãi. Chu Bác Hải đoán là anh không dám làm chủ chuyện hôn nhân đại sự của mình. Ông trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Đáng lẽ ra bác không nên trực tiếp bàn chuyện này với cháu, nhưng đọc thư xong cháu cũng thấy đấy.. Thật ra nếu anh cháu không nói, bác cũng sẽ tính. Đáng lẽ ra nên sớm quyết định từ mấy năm trước, chỉ là con bé Thư Quyên cứ tùy hứng như vậy đấy, học đại học làm cái gì cơ chứ, con gái đọc nhiều sách để mà làm gì? Uổng phí nhiều thời gian như vậy. Bác không có ý kiến gì về hôn ước của hai đứa, nhưng có một số chuyện liên quan đến hôn sự cần phải bàn bạc với cha cháu, bao gồm cả chuyện bác vừa nói với cháu ban nãy.. Thế này đi, cháu ở lại đây vài ngày, hai hôm nữa bác có thời gian, sẽ cùng cháu quay trở về Trùng Khánh, tiện đường đến bệnh viện xem tình hình cha cháu một chút.”



Diệp Vinh Thu lúng túng chẳng nên lời, lại không tìm ra lý do gì để phán đối, chỉ là thấp thỏm lo âu trong lòng càng trở nên mãnh liệt.



Rời khỏi phòng của Chu Bác Hải, Diệp Vinh Thu đi ra sân muốn hóng gió một chút, lại thấy Hắc Cẩu đang ngồi bên bàn đá hút thuốc. Dưới chân Hắc Cẩu đã có rất nhiều mẩu thuốc, thời gian vừa rồi hắn không động vào thuốc, còn tưởng mình không nghiện nặng, nhưng lúc nãy Chu Hoành Vũ cầm bao thuốc đi tới, lại như lạc đà đi nắng vài ngày mới thấy nước, chẳng biết khống chế mà hút điên cuồng.



Thấy Diệp Vinh Thu đi ra, Hắc Cẩu vẫy vẫy tay với anh, ý bảo anh qua đây: “A Bạch.”



Diệp Vinh Thu đi tới bên người Hắc Cẩu, nghe hắn gọi vậy trong lòng có chút lo lắng không biết hắn còn tức giận hay không, nhưng nhìn biểu tình Hắc Cẩu có vẻ như không để tâm nữa, anh thầm thở phào nhẹ nhõm. Về phần danh xưng A Bạch này, anh không hề cảm thấy bị mạo phạm.



Hắc Cẩu hút đến choáng váng, ngoẹo đầu sang một bên, vẻ mặt có chút uể oải, hắn lắc lắc điếu thuốc đang cháy trong tay, cười híp mắt nói với Diệp Vinh Thu: “Đúng là không quen hút thuốc hạng sang, nhạt quá chả thấy vị gì cả, hút mấy điếu liền xong thì người đã lâng lâng. Đồ của Tây hại người thế đấy, chẳng kịp đề phòng gì, mất cảnh giác cái liền xong phim!”



Diệp Vinh Thu thấy lúc hắn nói chuyện, khói trong miệng không ngừng bay ra, đột nhiên muốn thử xem thuốc lá đến tột cùng là có vị gì, vì vậy anh lấy điếu thuốc trong tay Hắc Cẩu, đặt lên miệng hít một hơi, sau đó lập tức ho sặc sụa.



Hắc Cẩu vỗ vỗ lưng anh, anh lấy tay áo Hắc Cẩu lau sạch nước mắt bị sặc ra trên mặt mình nói: “Khói gì mà thúi chết đi được!”



Hắc Cẩu cười khà khà: “Thôi đi, vị tốt như vậy, tại anh không cảm được thôi, mà ở đời còn nhiều chuyện hay ho lắm, không biết Diệp nhị thiếu gia đã thử qua chưa!”



Diệp Vinh Thu trừng mắt lườm hắn: “Đừng gọi tôi là nhị thiếu gia. Sao không xuống ăn cơm tối?”



Hắc Cẩu nhún vai: “Không cần. Tôi chỉ đưa anh tới đây thôi, những chuyện khác tôi không xen vào đâu.” Hắn bóp điếu thuốc cháy dở trong tay, trầm mặc một hồi, cười xấu xa nói: “A Bạch, tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi, không phải anh nên cảm ơn tôi sao? Không bằng nhân dịp đêm nay trời trong mây thoáng, nhanh ngủ với tôi một giấc?”