Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 33 :
Ngày đăng: 19:28 19/04/20
Hôm nay Diệp Vinh Thu lại cùng Chu Hoành Vũ ra ngoài thị sát chuyện làm ăn. Hai người ngồi xe Ford của Chu gia để đi, hai ngày trước xe bị hỏng, đến hôm nay mới sửa xong, cho nên đây là lần đầu tiên Diệp Vinh Thu ngồi xe nhà họ.
Diệp Vinh Thu ngồi vào xe, trong lòng không khỏi rầu rĩ: xe nhà anh cũng là xe Ford. Ô tô vốn vô cùng đắt đỏ, lúc bấy giờ ở Trung Quốc, chỉ có những người ngoại quốc hoặc những người có tiền có địa vị mới có thể dùng. Chưa nói đến giá mua, bởi xe được trang bị rất nhiều máy móc kỹ thuật hiện đại chỉ có ở nước ngoài, cho nên tiền sửa xe, tiền bảo dưỡng tốn kém vô cùng. Chiếc xe kia Diệp gia mua từ mười năm trước, sau này kinh doanh bất ổn, Diệp Hướng Dân từng có ý bán xe đổi lấy tiền, nhưng không ai trong Diệp gia đồng ý hết cả: Xe tượng trưng cho thân phận. Có đôi khi thân phận không phải thứ để người khác nhìn vào, mà là để an ủi mình, nếu một ngày nhà họ suy sụp đến mức phải bán xe, cả Diệp gia sẽ bị đả kích rất lớn. Nhưng không ai ngờ, Diệp Hoa Xuân muốn Diệp Vinh Thu nhanh chóng tới Vũ Hán gặp thông gia, chiếc xe quý như vậy, cuối cùng lại nổ nát tan dưới bom giặc Nhật.
Ô tô bắt đầu di chuyển, Chu Hoành Vũ phàn nàn, “Nói chứ, người nước ngoài cũng chẳng hay ho tốt đẹp gì. Em xem, mấy tên thương nhân tới Trung Quốc làm ăn kia, ai cũng bụng một bồ dao găm! Hai hôm trước xe nhà anh bị hỏng một bánh xe, anh đưa đi sửa, nói là sửa nhưng thực ra chỉ thay một linh kiện nhỏ mà thôi, em đoán bọn họ lấy anh bao nhiêu tiền? Hai trăm đấy! Cái xe này mua mấy nghìn, thế mà thay một linh kiện nhỏ lại tốn mất hai trăm!”
Diệp Vinh Thu vô cùng thấu hiểu lời anh ta nói, thở dài: “Em biết, nhất định bọn họ sẽ nói, linh kiện này là nhập từ Mĩ về, cho nên lấy của anh hai trăm, coi như phí vận chuyển đúng không?”
Chu Hoành Vũ vỗ đùi cái bốp: “Đúng! Hơn nữa còn không thay thế bằng hàng khác được, linh kiện của bọn họ chỉ cần sai một ly thôi cũng coi như vứt! Bọn họ có nhà máy sản xuất, linh kiện rập cùng một khuôn, thợ rèn của ta sao có thể làm giống được? Nếu ta cũng có nhà máy sản xuất thì giá thành còn lâu mới cao như thế. Nhưng bây giờ ta làm được gì ngoài tức giận và bỏ tiền ra cho bọn chúng?”
Diệp Vinh Thu liên tục gật gù, “Một chiếc xe không đắt, nhưng tiền bảo dưỡng của nó lại đủ đè chết người!”
Chu Hoành Vũ nói, “Thật ra anh vốn không đồng ý chuyển sang làm mại bản như lời cha nói, bởi vì anh không thích giao du với tụi giặc tây. Nhưng sau này nghĩ thông suốt, bây giờ làm ăn khó khăn, chỉ theo người nước ngoài làm mới có thể kiếm được nhiều tiền.”
Lòng Diệp Vinh Thu chua xót, “Người nào mạnh thì người ấy được hưởng, nước ta nay đã lạc hậu rồi, cũng không còn cách nào khác.”
Chu Hoành Vũ nói, “Đúng vậy, em không biết anh ghét bọn giặc tây đến mức nào đâu, bọn họ tự coi mình là ông trời, trong mắt bọn chúng, ta chỉ là kẻ thấp kém. Nói chứ, Trung Quốc ta có bề dày lịch sử ngàn năm như vậy, lúc tổ tiên chúng ta đấu tranh đoạt thiên hạ, có khi bọn chúng còn chưa thoát khỏi xác khỉ, chả biết ai mới hơn ai đây. Nhưng bây giờ anh thông suốt rồi, ta đi làm mại bản với người nước ngoài, học hỏi kỹ thuật của bọn họ, xong xuôi vắt chanh bỏ vỏ, tự mở rộng thị trường mình.”
Diệp Vinh Thu nở nụ cười, “Anh Hoành Vũ nói phải, nghe anh nói vậy em cũng cảm thấy yên tâm phần nào.”
Chu Hoành Vũ lại thở dài, “Ý chí mạnh mẽ thì anh không thiếu, nhưng sắp tới đây thì phiền rồi. Cha vốn muốn chuyển sang làm mại bản từ lâu, nhưng chuyện làm ăn ở Vũ Hán còn chưa lo xong, giờ muốn dứt ra cũng không được. Nhà anh còn một đơn hàng ở An Khánh, mai anh phải tới đó một chuyến, em đi với anh không?”
Diệp Vinh Thu nói, “Đi, dù sao ở đây em cũng không có việc gì để làm.”
Diệp Vinh Thu chán chường ngồi một bên, khoát khoát tay, “Đừng để ý đến em. Tài xế, lái tiếp đi.”
Chu Hoành Vũ thấy tâm tình anh có vẻ không tốt, không thể làm gì hơn là tạm thời yên lặng.
Lòng Diệp Vinh Thu vô cùng rối bời. Anh đoán Hắc Cẩu đang tránh anh, trừ lý do đó ra, anh không nghĩ ra lý do gì khác khiến một người đang cần việc như Hắc Cẩu lại chủ động bỏ làm. Xem ra Hắc Cẩu thật sự chán ghét anh. Anh thấy mình rất buồn cười, bởi vì hoạn nạn từng có nhau, nên anh đã coi Hắc Cẩu như một người rất quan trọng, thậm chí còn tự hứa với lòng sẽ báo đáp tốt cho Hắc Cẩu. Anh coi trọng cậu ấy như vậy, kết quả mình nhiệt tình quá mức, khiến Hắc Cẩu ghét bỏ.
Thật ra chuyện này cũng không quá khó nghĩ, suốt chặng đường đi đều là Hắc Cẩu dốc sức bỏ công, hắn cho Diệp Vinh Thu ân huệ, lại không cần báo hồi, cho nên Diệp Vinh Thu cảm động, mà Hắc Cẩu lại dễ dàng buông tay.
Diệp Vinh Thu không nguyện nghĩ đến đạo lý này. Thoạt đầu anh thấy bi ai, sau đó bắt đầu thấy phẫn nộ. Cả ngày trời không chú tâm làm chuyện gì, chỉ biết đến phẫn nộ.
Đến buổi tối, Chu Hoành Vũ và Diệp Vinh Thu quay trở về Chu công quán. Đến Chu Hoành Vũ cũng có thể nhận ra cả ngày hôm nay đầu óc anh như ở trên mây, không khỏi lo lắng mà dặn dò: “Em nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai còn theo anh đi tới An Khánh.”
Diệp Vinh Thu lơ đãng đáp một tiếng, quay trở về phòng mình. Chu Hoành Vũ nhìn bóng lưng anh khẽ thở dài, quay người đi.
Lúc đẩy cửa phòng đi vào, Diệp Vinh Thu không khỏi sửng sốt, bởi vì anh thấy Chu Thư Quyên đang ngồi trong phòng mình. Chu Thư Quyên nhìn anh cười cười, trong nụ cười chất chứa ưu tư, cô chỉ vào bình trà trên bàn: “Anh mệt sao? Uống chút trà đi.”
Diệp Vinh Thu đi tới bên bàn ngồi xuống, lặng lẽ uống ba chén trà, trong lòng vẫn khó chịu như cũ.
Chu Thư Quyên do dự hỏi thăm: “Anh Mậu Thực, chuyện lần trước em nói anh đã nghĩ kỹ chưa? Cha em định mấy hôm nữa về Trùng Khánh cùng với anh, gặp bác trai bàn chuyện của chúng ta.”
Lửa giận trong lòng Diệp Vinh Thu đột nhiên bị kích thích, anh vỗ bàn một cái thật mạnh, tức giận nói: “Em yên tâm! Anh sẽ cưới em làm vợ!”