Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 35 :

Ngày đăng: 19:28 19/04/20


Xe đỗ lại ở ven đường, Chu Hoành Vũ lên tiếng: “Tôi đi tiểu cái đã.” Nói xong chạy như bay ra khỏi xe. Tài xế cũng ra phía bên kia để giải tỏa, vì vậy trên xe chỉ còn lại hai người Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu.



Xe đi được nửa ngày, Chu Hoành Vũ sắp bị nghẹn chết, không phải bị nước tiểu làm cho nghẹn, mà là bị hai người ngồi ghế sau làm tức nghẹn. Hai người này không chịu nói một lời nào từ lúc lên xe. Chu Hoành Vũ thử điều hòa bầu không khí mấy lần, liên tục thay đổi chủ đề, nhưng hai người kia không ủng hộ gì cả, anh nói mười câu hai bọn họ mới ậm ừ lại một câu. Một lúc lâu, Chu Hoành Vũ chỉ nghe thấy giọng mình, anh nhìn qua gương chiếu hậu, hai vị kia mỗi người một đầu, nhìn ra ngoài khung cửa đến ưu tư, chỉ có một mình anh lẩm bẩm nói cười, cứ như thằng dở không bằng. Cuối cùng anh không nói nữa, không khí trong xe càng trầm lắng hơn, tâm tư trĩu nặng khiến anh căng thẳng, loại cảm giác này không chỉ mình anh cảm nhận được, anh phát hiện gáy tài xế cũng ướt mồ hôi, vì vậy nhanh chóng kêu xe dừng để lấy hơi.



Chu Hoành Vũ và tài xế xuống xe rồi, trên xe chỉ còn lại hai người Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu. Diệp Vinh Thu thở phào nhẹ nhõm: Thật ra anh muốn bắt chuyện với Hắc Cẩu từ lâu rồi, nhưng vì trước mặt có Chu Hoành Vũ nên không tiện nói ra.



Diệp Vinh Thu nói với Hắc Cẩu: “Tôi sắp kết hôn rồi.”



Hắc Cẩu nhìn anh một cái, “Ừ?”



Diệp Vinh Thu nhìn ra ngoài xe thăm dò, thấy Chu Hoành Vũ và tài xế đều cách chỗ bọn họ rất xa, hẳn không nghe thấy lời bọn họ nói, vì vậy anh quay trở vào trong, nhỏ giọng nói: “Nhưng tôi không muốn kết hôn.”



“Ừ.” Hắc Cẩu gật đầu, sảng khoái nói: “Thế thì đừng cưới nữa.”



Câu “thế nhưng” đến bên miệng vài lần, lại bị Diệp Vinh Thu nuốt ngược trở lại. Đột nhiên anh thấy cao hứng. Nhiều ngày trôi qua như vậy, anh muốn nói những lời này lâu rồi, muốn có người hiểu được nỗi niềm của anh, nhưng Hắc Cẩu không ở bên cạnh, anh không biết tìm ai để giãi bày. Ngay cả cha và anh trai vẫn luôn cưng chiều anh cũng cực lực thúc đẩy hôn sự này. Nói chuyện với Hắc Cẩu khiến anh cao hứng đã đành, lời Hắc Cẩu nói lại càng giúp anh cao hứng hơn.



Hắc Cẩu không khỏi nhìn anh, “Anh cười cái gì?”



Nếu như có một cái gương ở đây, Diệp Vinh Thu sẽ thấy đuôi mày mình cong cong lộ ra tiếu ý. Anh giả vờ đứng đắn lắc đầu, ra vẻ mình không quan tâm lời hắn nói: “Không có gì.”



Hắc Cẩu bĩu môi: “Sống trong phúc lại chẳng biết hưởng, có người muốn cưới vợ còn không có mà cưới đây.”



Diệp Vinh Thu cao hứng hỏi: “Không ai nguyện ý sao?”



Hắc Cẩu liếc anh: “Hửm? Thế anh nguyện ý gả cho tôi à?”



Diệp Vinh Thu hừ một tiếng, ngược lại cũng không tức giận, cười mỉm nói: “Kết hôn thì có gì hay, nếu không phải mọi người thúc giục, cả đời này tôi không kết hôn cũng chẳng sao.” Ngưng một chút, lại nói: “A Hắc, sau này cậu sẽ ở lại nhà tôi làm việc chứ?”



Hắc Cẩu có vẻ không mấy hứng thú: “Đưa anh đi An Khánh về rồi tính sau.”



Diệp Vinh Thu sửng sốt một chút. Anh biết Hắc Cẩu lo anh ở An Khánh gặp chuyện phiền toái gì nên mới đi cùng, nhưng không vì vậy mà cảm thấy vui vẻ, bởi vì nghe Hắc Cẩu nói như vậy, có vẻ như đi An Khánh về rồi hắn lại muốn đi. Anh dần dần bực bội, nếu Hắc Cẩu chướng mắt anh thì đừng tới trêu chọc anh nữa nếu hắn lo lắng quan tâm cho anh, thế sao không chịu lưu lại? Cứ tới tới lui lui, chẳng lẽ lấy anh ra chơi đùa vui lắm sao?”




Diệp Vinh Thu hỏi hắn: “Nếu là tôi thì cậu sẽ chọn cái gì?”



Hắc Cẩu nở nụ cười: “Không biết, tôi cũng đâu phải anh. Nhưng mà tôi nghĩ, tốt hơn hết anh đừng kết hôn.”



Diệp Vinh Thu không tự chủ mà vui mừng: “Vì sao?”



Hắc Cẩu nói: “Sẽ hủy hoại cuộc đời con gái nhà người ta mất.”



Diệp Vinh Thu giận dữ trừng mắt nhìn hắn.



Diệp Vinh Thu tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, ủ rũ cúi đầu nói: “Thời buổi dân quốc này rồi, đáng nhẽ phải có quyền tự do kết hôn, sao bố mẹ vẫn cứ thích mối nọ mối kia chứ? Tôi thực sự không muốn đi con đường xã hội phong kiến, nhưng lại thấy mình không thể tùy hứng như vậy. Mấy hôm trước tôi muốn giải quyết mọi chuyện cho xong rồi nhanh chóng quay trở về, nhưng bây giờ tôi tình nguyện ở lại đây thêm vài ngày nữa, về rồi bác Chu sẽ đến tìm cha tôi bàn chuyện hôn sự. Thật là phiền muốn chết, khi về sẽ phải lập tức quyết định, mà tôi thì chẳng biết nên làm thế nào.”



Hắc Cẩu nằm xuống bên cạnh anh, ôm đầu ngắm sao đêm.



Một lát sau, Diệp Vinh Thu ra quyết định, anh siết tay thành quyền nói: “Chỉ cần có người nói cho tôi biết, không kết hôn cũng được, tôi sẽ không kết hôn nữa!” Không biết vì sao anh lại muốn nói lời này ngay trước mặt Hắc Cẩu, giống như trong lòng mơ hồ ngóng đợi điều gì đó. Kết hôn với anh mà nói, giống như một gông xiềng, anh mong có một anh hùng nhảy ra, giống như cứu anh thoát khỏi Hoàng Tam khi ấy, giải thoát mọi xiềng xích cho anh. Không cần phải giúp anh phân tích vì sao, chỉ cần nói với anh: Không nên kết hôn!



Nhưng Hắc Cẩu không nói gì, hắn móc thuốc trong túi ra, lại dùng diêm châm lửa, nhưng gió lớn quá, dù hắn có dùng tay che cũng không đốt lửa lên được, đốm lửa vừa le lói đã bị gió dập tắt.



Lúc này họ thấy một ông lão đang đi dọc bờ sông tới, lão cầm trong tay một ngọn đuốc, tới để kiểm tra thuyền đánh cá dân chài. Hắc Cẩu từ dưới đất bò dậy, xoa nhẹ đầu Diệp Vinh Thu: “Cháu trai, đừng nghĩ lung tung nữa, đi về hỏi cha cháu đi. Chú đi mượn hộp quẹt.” Nói rồi đi tới chỗ ông lão kia.



Hắc Cẩu vừa đi được hai bước, đột nhiên nghe thấy một tiếng ầm, người ông lão run lên bần bật, sau đó ngã xuống.



Cả Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu đều ngây người. Gió gào bên tai, họ không nghe rõ tiếng vang vừa rồi, cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.



Ngay sau đó, một tiếng vang tương tự vang lên. Hắc Cẩu nghe thấy tiếng vật bén nhọn xé gió, có vật gì đó bay qua mang tai hắn. Cuối cùng hắn cũng ý thức được đó là cái gì, vội xoay người vọt tới, kéo Diệp Vinh Thu còn đang ngồi sững sờ dưới đất, đè anh trốn sau tảng đá lớn kia.



Diệp Vinh Thu bị cục đá dưới thân cấn đến đau nhức, giãy giụa hỏi: “Gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”



Hắc Cẩu gắt gao đè nặng, không cho anh lộn xộn, hận không thể uốn anh trốn vào trong tảng đá, sắc mặt trắng bệch nói: “Có người nổ súng. Là giặc Nhật, giặc Nhật vượt sông đánh tới!”