Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 41 :

Ngày đăng: 19:28 19/04/20


Họ mặc quân trang xong, đi tới cửa, ở cửa không có ai coi chừng, nhưng bên ngoài binh lính đi tới đi lui, họ không có cơ hội chạy trốn. Hắc Cẩu dẫn Diệp Vinh Thu ra ngoài, thấy trong doanh trại rất náo nhiệt, có cơ man người tụ tập ngoài sân, phần lớn đều là binh lính bị thương, đang để mấy người đội mũ bác sĩ màu trắng chữa trị cho họ.



Bởi vì tiến hành ở ngoài trời, nên ngoại trừ mấy cái nhíp và kéo đơn sơ ra thì hầu như không có dụng cụ chữa bệnh gì khác, hiển nhiên chuyện chữa trị này không được kỹ càng tỉ mỉ là bao. Một người bác sĩ cởi băng đã nhuốm bẩn từ trên người bị thương xuống, đưa cho trợ lý: “Rửa qua một chút.” Sau đó lại nhận một đoạn băng đã phơi nắng qua để thay băng cho người bị thương kia. Hầu như họ đều dùng phương thức trị liệu vật lý, chỉ khi nào họa hoằn bất đắc dĩ lắm mới lấy ra một ít thuốc để dùng cho người bệnh.



Diệp Vinh Thu không đành lòng nhìn. Cảnh máu tanh khiến anh khó chịu, hơn nữa, nghĩ đến chuyện rương thuốc trong kho nhà mình ngày ấy, anh lại càng khó chịu hơn.



Cố Tu Qua đi lên, xem tình hình người bị thương, gã thấp giọng an ủi vài câu, đồng thời yêu cầu một bác sĩ đang tiếc rẻ không dùng thuốc bôi thuốc cho người bị thương. Lúc này gã không còn giống một tên thổ phỉ nữa, từ ánh mắt gã, Diệp Vinh Thu có thể nhìn thấy được sự quan tâm chân thành.



Cố Tu Qua đi ra khỏi khu vực chữa trị, dẫn Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu đi về phía trước. Còn chưa đi được mấy bước, họ đã trông thấy Lưu Văn và Quách Võ. Hai người kia tựa như trời sinh tương khắc, lúc này lại đang cãi nhau. Lưu Văn mặt vô biểu tình đứng yên, mà Quách Võ thì đang nổi giận đùng đùng, hắn rút khẩu “nhị thập hưởng” bên hông ra: “Con mẹ nó có tin ông đây bắn chết anh không?”



Lưu Văn không thèm đếm xỉa gì tới hắn.



Trông thấy Cố Tu Qua đi tới, gương mặt Lưu Văn lộ rõ ý cười, vội đi tới: “Đoàn trưởng.”



Quách Võ phẫn nộ thu súng về.



Cố Tu Qua gật đầu với Lưu Văn, sau đó đi lên vỗ vỗ vai Quách Võ: “Vật tư đã đến chưa?”



Quách Võ nói: “Đến rồi.” Hắn dẫn bọn họ đến một nhà kho được xây tạm, Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu thấy trong đó có hơn mười khẩu súng, trông vô cùng lẫn lộn, giống như hội chợ triển lãm súng ống không bằng, ngay cả giá đỡ cũng không giống nhau. Hơn nữa, súng ở đây có vẻ như không phải súng mới, thậm chí nòng súng còn bị lệch, trông như súng bị đào thải không bằng.



Cố Tu Qua đi vào chọn nửa ngày, cuối cùng lấy ra hai khẩu Shiki 38, xoay người ném cho Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu. Hắc Cẩu vững vàng bắt lấy, Diệp Vinh Thu thì sợ đến không dám nhận, súng cứ như vậy mà rơi xuống dưới đất.



Cố Tu Qua nhìn anh cười chế nhạo: “Nhặt lên. Đi theo tôi.”



Diệp Vinh Thu nhìn khẩu súng đen thù lù kia thấy da đầu như tê dại, không sao nhặt lên nổi. Hắc Cẩu nhặt lên, nhét vào trong lòng anh. Diệp Vinh Thu nhìn Hắc Cẩu, từ trong ánh mắt hắn có thể thấy được sự kiên định và cổ vũ, ngay sau đó anh thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh, nắm chặt khẩu súng trường trong tay.



Hắc Cẩu theo Cố Tu Qua đi ra ngoài, Diệp Vinh Thu chạy tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: “A Hắc, anh ta muốn làm gì vậy?”


Cố Tu Qua nhìn anh thản nhiên. Gã dám dẫn Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu tới nơi này, gã dám đưa súng đạn cho hai người, thì chẳng có lý do gì để gã phải sợ họ nổ súng với mình. Nếu bọn họ có gan nổ súng với gã, nổ súng với một người Trung Quốc, thì như vậy họ sẽ có gan xông lên chiến trường mà liều mạng với giặc Nhật.



Thật sự, Diệp Vinh Thu không dám nổ súng, tay anh run đến mức súng sắp rơi ra, nhưng anh không chịu buông, nếu buông có nghĩa là anh chịu thua, anh chấp nhận chuyện tòng quân, và anh thì đương nhiên không muốn.



Cố Tu Qua kiên nhẫn đợi Diệp Vinh Thu ra quyết định.



Hai người căng thẳng hồi lâu, Hắc Cẩu đi lên. Hắn nắm lấy nòng súng của Diệp Vinh Thu, chậm rãi ép xuống. Cuối cùng Diệp Vinh Thu cũng vỡ òa, hoàn toàn buông tay, súng rơi vào trong tay Hắc Cẩu. Hắc Cẩu ném súng xuống mặt đất, đến gần Diệp Vinh Thu, Diệp Vinh Thu lập tức nhào vào lòng hắn, không ngừng run lên, nhịp thở hỗn loạn, tựa như có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Hắc Cẩu nhẹ nhàng vỗ lưng anh trấn an, sau đó quay đầu nói với Cố Tu Qua: “Đoàn trưởng, cháu tôi thân thể không thoải mái, tôi dẫn về phòng nghỉ ngơi.”



Cố Tu Qua móc một điếu thuốc ra châm lửa, khoát khoát tay: “Đi đi. Cho cậu ta về ngủ đi, nếu cậu còn muốn học thì lại tới đây, tôi ở đây chờ cậu.”



Hắc Cẩu đỡ Diệp Vinh Thu đi về phía doanh trại. Diệp Vinh Thu nắm lấy tay hắn không chịu cất bước. Anh run giọng nói: “Tôi sợ lắm, A Hắc à, tôi không muốn chết. Tôi không quay lại doanh trại đâu, tôi muốn về nhà, cậu đưa tôi về nhà đi.”



Hắc Cẩu trầm mặc.



Diệp Vinh Thu quay đầu nhìn Cố Tu Qua, Cố Tu Qua đang hút thuốc nhìn trời đến ngây ra. Diệp Vinh Thu nói: “Chúng ta lén bỏ trốn đi, không phải Lưu Văn nói, anh ta chưa bao giờ giết lính đào ngũ hay sao, chúng ta chạy đi, anh ta sẽ không nổ súng đâu.”



Hắc Cẩu vẫn trầm mặc.



Diệp Vinh Thu tuyệt vọng nhìn hắn: “Cậu không muốn chạy sao?”



Hắc Cẩu rũ mắt xuống lặng lẽ nhìn ngón chân mình. Một lát sau, hắn nói ra câu mà Diệp Vinh Thu ghét nhất: “Tôi không biết nữa.”



.o.



Đa La bối lặc: có nghĩa là “chúa tể” trong tiếng Mãn Châu, thường được gọi tắt là Bối lặc. Tước hiệu này thường được ban cho con trai của Thân vương hoặc Quận vương.



Diêm Tích Sơn (1883-1960). Là một quân phiệt Trung Hoa phục vụ trong Chính phủ Trung Hoa Dân Quốc.Phùng Ngọc Tường (1882-1948). Là một tướng lĩnh thời Dân Quốc và là một trong số những nhà lãnh đạo của Quốc Dân Đảng.Phổ Nghi. (1906-1967) – là hoàng đế cuối cùng của triều đại nhà Thanh nói riêng và của chế độ quân chủ trong lịch sử Trung Quốc nói chung.