Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 43 :

Ngày đăng: 19:28 19/04/20


Mấy ngày sau, ngày nào Cố Tu Qua cũng đi huấn luyện cho Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu. Mức độ nhiệt tình của gã với Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu quả thật không tầm thường, gã vừa tới Vũ Hán, chuyện sắp xếp vật tư và liên lạc với tổng bộ cũng đủ gom lại thành một đống, khiến gã bận đến mức hận không thể phân thân ra làm ba, ấy thế mà gã vẫn tranh thủ những lúc rảnh rỗi, dù chỉ vài ba phút ít ỏi, để tới xem Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu thế nào, rồi tự mình chỉ dạy họ cách dùng súng ống. Lưu Văn và Quách Võ chỉ họ cách dùng lựu đạn, dao găm, cùng một vài cách ứng biến những tình huống có thể xảy ra trên chiến trường, còn Cố Tu Qua thì dạy họ về súng ống, hơn nữa, trọng điểm không phải là cách dùng súng thế nào, mà có vẻ như gã muốn Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu có thể hiểu rõ nguyên lý và cấu tạo của súng. Gã cũng không chỉ cho Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu dùng chuyên một loại súng, mà mỗi ngày đều đưa một khẩu súng khác nhau cho họ dùng thử, đồng thời giới thiệu nguyên lý, công năng, và những điểm khác nhau giữa các loại súng mà gã biết cho họ.



Hắc Cẩu hỏi Cố Tu Qua: “Đoàn trưởng, sao các anh không phân súng cho chúng tôi? Thời gian không còn nhiều, chúng tôi cần thực hành nhiều hơn.” Những người lính khác đều có vũ khí và nhiệm vụ riêng, người thì súng hạng nặng, người thì súng hạng nhẹ, người thì pháo thủ, ai cũng được phân loại rõ ràng, không như bọn họ.



Cố Tu Qua lại không để tâm mà khoát khoát tay: “Không vội, các cậu là lính mới, tiện thể thì nên xem kỹ từng loại súng.”



Đối với chuyện huấn luyện, Diệp Vinh Thu vẫn còn mang tâm lý chống đối. Thuận theo, không khác nào cúi đầu trước thế lực ác. Nhưng chính bản thân anh cũng không hiểu, rốt cuộc anh đang đấu chọi với Cố Tu Qua hay là đang đấu chọi với chính số mệnh mình, giống như chỉ cần anh cố gắng kìm nén khẩu khí này thì anh có thể thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, quay trở lại cuộc sống an bình trước kia. Nhưng Hắc Cẩu khuyên anh, nếu hôm nay không thể thay đổi tình thế thì cũng không có nghĩa là bản thân đang cúi đầu nhận thua, không bằng chấp nhận học, để có thể tự chuẩn bị vì chính bản thân mình. Diệp Vinh Thu nghe lời Hắc Cẩu nói, Hắc Cẩu bảo anh học, anh bất đắc dĩ học theo. Nhưng có đôi khi anh không khống chế được tâm tình mình, sẽ đột nhiên vỡ òa, những lúc ấy Hắc Cẩu không làm gì, anh đành phải tự dẹp loạn lòng mình.



Hôm nay Cố Tu Qua nói cho họ biết “nhị thập hưởng” tốt hơn các loại súng lục khác ở chỗ nào, Diệp Vinh Thu lại đột nhiên phát giận, xoay người về phòng đóng sập cửa lại, nhào lên giường vùi đầu vào chăn.



Cố Tu Qua không nhanh không chậm lắp lại súng, nhìn Hắc Cẩu mà nở nụ cười bỡn cợt: “Cậu nhóc con nhà cậu đúng là khó chiều. Làm thế nào bây giờ? Dỗ? Cho kẹo ngọt? Hay cho uống sữa đây?”



Hắc Cẩu liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, lắc đầu: “Để anh ấy bình tĩnh một lúc.” Lại nói, “Từ nhỏ tới giờ, anh ấy chưa bị tổn thương bao giờ.”



Cũng không phải Diệp Vinh Thu chưa từng trải qua chuyện lớn gì, anh gặp không kích của Nhật hai lần, còn bị Hoàng Tam giày vò một thời gian, nhưng những chuyện này không thể thay đổi tính cách anh, bởi những khó khăn kia anh không phải gánh chịu một mình mà luôn có người chở che cho anh. Lúc Hoàng Tam gây chuyện, cha và anh trai luôn giấu anh trong nhà không cho anh đối mặt với trắc trở, sau này Hắc Cẩu ở bên cạnh, thay anh giải quyết hết mọi phiền phức, nâng anh trong tay mà cưng chiều, thậm chí dung túng anh đến độ gặp nghịch cảnh anh vẫn có thể kiêu ngạo. Cách bao bọc này khiến mỗi lần bị đả kích Diệp Vinh Thu lại càng trở nên yếu đuối. Vốn là Diệp Vinh Thu chỉ cần lo bảo vệ mình thế nào khi gặp khó khăn, nhưng lúc này anh lại phải suy tính xem phải làm sao để không mất đi Hắc Cẩu.



Cố Tu Qua nhìn khẩu nhị thập hưởng trong tay một hồi, tiến tới thần bí hỏi Hắc Cẩu: “Cậu ta là con trai cậu à?”



Hắc Cẩu liếc mắt nhìn gã.



Cố Tu Qua cười ha hả, đứng lên vỗ vai Hắc Cẩu, ý vị thâm trường nói: “Cũng không phải thời thái bình thịnh thế, bố nó à, dạy con cách tự múc nước uống đi.” Nói rồi gã bỏ đi.



Lúc Diệp Vinh Thu ủ rũ ra khỏi phòng, Hắc Cẩu đang đứng ngoài cửa, Mạnh Nguyên đứng kế bên hắn. Mấy ngày nay, Mạnh Nguyên và Hắc Cẩu đã nhanh chóng quen thân. Tuy rằng Mạnh Nguyên còn trẻ, nhưng năm mười lăm tuổi đang đi cấy ngoài đồng thì bị bắt đi lính, đến bây giờ đã làm lính được ba năm rồi, cũng đã đổi qua vài đội. Nhưng suy cho cùng cậu ta vẫn chỉ là một đứa nhóc, tỉnh tỉnh mê mê đi đánh chiến, gặp sao thì hay vậy. Cậu ta thích tất cả những người đáng tin cậy, Hắc Cẩu giúp cậu sửa bàn ghế bị hỏng xong, sau đó cậu liền bám lấy Hắc Cẩu, cả ngày đi sau mông Hắc Cẩu kêu ngắn gọi dài.



Lúc này Mạnh Nguyên đang quấn lấy Hắc Cẩu đòi hắn kể chuyện cho cậu nghe. Cậu chưa từng đọc sách, cũng chưa nghe truyện bao giờ, hồi nhỏ ở nhà giúp gia đình làm ruộng, trông em, sau này thì bị bắt đi lính, cho nên Tam Quốc, Thủy Hử cậu đều chưa nghe bao giờ, Hắc Cẩu kể gì cậu cũng thấy mới mẻ.



Hắc Cẩu mất kiên nhẫn nói: “Kể hết sạch rồi, không còn chuyện gì hay để kể nữa.”



Mạnh Nguyên ôm tay hắn hết lời cầu xin: “Kể đi mà, kể tiếp đi mà anh.”



Hắc Cẩu xua tay: “Đã nói không có là không có.”



Mạnh Nguyên suy nghĩ một chút, vói tay vào trong túi, sờ soạng một lúc rồi lấy mấy đồng tiền ra nhét vào tay Hắc Cẩu: “Anh Hắc Cẩu.”



Anh Hắc Cẩu cúi đầu đếm tiền trong tay, nhét vào túi, giọng đầy bất đắc dĩ: “Được rồi, để anh mua hai quyển sách, kể chuyện trong sách cho cậu nghe.” Mạnh Nguyên đi lính ba năm, đã sớm mất liên lạc với người nhà, cậu một thân một mình, tuổi lại còn nhỏ, lĩnh quân lương xong cũng không có chỗ xài, ba năm qua đi, nhanh chóng thành một tiểu phú hào trong đơn vị. Hắc Cẩu mượn cớ mua cái nọ mua cái kia, lấy được không ít tiền từ trong tay cậu nhóc. Mà cũng không biết Mạnh Nguyên là đơn thuần ngu ngốc hay là không để tâm đến chuyện tiền bạc, ngược lại, cậu nhóc càng ngày càng thích Hắc Cẩu.
Hắc Cẩu suy nghĩ một chút, thấy Diệp Vinh Thu nói cũng có lý, hắn đành phải bỏ qua, trải giường xong nói: “Ngủ đi.”



Bây giờ Lưu Văn không còn đến thu quần của họ nữa, lúc này trời cũng nóng, họ mặc quần áo ngắn đi ngủ. Bởi vì không có gối nên Diệp Vinh Thu tập thành thói quen coi Hắc Cẩu là cái gối của mình, vừa nằm xuống đã lập tức chui vào lòng Hắc Cẩu tìm vị trí thoải mái. Anh vừa đè một cái, Hắc Cẩu liền nhíu mi, đẩy đầu anh ra một chút.



Diệp Vinh Thu không hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”



Hắc Cẩu nói: “Không có gì.”



Diệp Vinh Thu chống tay lên chỗ mình vừa nằm, Hắc Cẩu lại nhăn nhó hít sâu. Diệp Vinh Thu vội vàng bỏ tay ra, bật đèn, vén áo Hắc Cẩu lên, chỉ thấy ngực hắn xanh tím một mảng. Hôm nay Hắc Cẩu luyện bắn súng bị súng trường đập vào.



Diệp Vinh Thu trở nên luống cuống, đau lòng không dám chạm vào vết bầm kia: “Có đau lắm không?”



Hắc Cẩu nói: “Hơi hơi, anh đừng chạm vào.”



Diệp Vinh Thu vừa xót vừa thương, anh hôn nhẹ lên chỗ bị bầm kia, nhỏ giọng nói: “Nhanh rời khỏi cái nơi quái quỷ này đi.”



Hắc Cẩu trở mình nằm nghiêng, nói: “Tối nay anh tự ngủ được không? Đừng gối lên người tôi.”



Diệp Vinh Thu có thể nói gì? Anh đành phải gật đầu, tắt đèn tự mình nằm xuống.



Chẳng được bao lâu, Hắc Cẩu lại trở mình, quay lưng về phía Diệp Vinh Thu.



Trong bóng tối, đột nhiên Diệp Vinh Thu thấy hoảng hốt và bất an. Có lẽ ngủ trong lòng Hắc Cẩu quen rồi, nên hắn vừa rời một chút, anh liền cảm thấy hoang mang không biết phải làm sao. Anh có cảm giác Hắc Cẩu trở nên lạnh lùng với mình, thậm chí trước khi ngủ hắn cũng không hôn môi anh. Trước mắt như có vực sâu, cảm giác lo sợ bất an kéo anh trượt xuống…



.o.



Hắc Cẩu kể chuyện:



Lã Ôn Hầu không sống cùng thời với Tây Sở Bá Vương -> bịa.



Phụng Tiên và Tử Long chưa đụng độ lần nào -> bịa.



Thế chân vạc gồm ba nước Ngụy – Ngô – Thục. Lưu A Đẩu là con trai Lưu Bị (nước Thục), Triệu Vân là tướng nước Thục thì sao có thể đối đầu với Lưu A Đẩu được -> bịa.