Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 45 :
Ngày đăng: 19:28 19/04/20
Cả đêm Diệp Vinh Thu miên man suy nghĩ không ngon giấc, hôm sau dậy không nổi. Sáng sớm hôm sau, Hắc Cẩu tỉnh lại thấy Diệp Vinh Thu vẫn còn đang cau mày ngủ, hắn không nỡ đánh thức Diệp Vinh Thu, vươn tay xoa xoa chân mày đang cau chặt của anh, mặc quần áo rồi một mình ra ngoài tập.
Làm lính phải dậy từ sớm, lúc này trong sân đã có rất nhiều người.
Hắc Cẩu đang định lấy bữa sáng thì Quách Võ chạy tới, lớn tiếng hét: “Mọi người chú ý, hôm nay không tập luyện, mới nhận được lệnh cấp trên, sáng sớm mai tiến quân đi Thái Hồ.”
Hắc Cẩu ngây cả người.
Nơi đây đều là lính lão luyện từng trải, tuy chưa đến mức thân kinh bách chiến, nhưng cũng không còn e sợ khi nghe tin phải đi đánh giặc. Có người nhổ nước bọt xuống đất: “Đen, lại phải ra trận.” Mọi người đều lắc đầu tản ra bốn phía, người thì về phòng, người thì đi lấy đồ ăn sáng, người thì tiếp tục đứng ngây ra trong sân. Những người này, có người là lính cũ của Cố Tu Qua, có người là lính mới được đưa tới. Hắc Cẩu từng nghe Lưu Văn nói qua, trước đây quân bộ có chia ra hai nhóm lính cho Cố Tu Qua chọn, một là tân binh chưa ra trận lần nào, hai là nhóm lính cũ từng liên tục phải ra chiến trường, bị đánh đến nát phần hồn, Cố Tu Qua không do dự chút nào mà chọn nhóm sau, cho nên Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu là hai tân binh duy nhất trong đoàn. (thân kinh bách chiến: đánh qua trăm trận)
Hắc Cẩu sửng sốt một chút, chạy đuổi theo Quách Võ, kéo tay hắn hỏi: “Tới Thái Hồ làm gì?”
Quách Võ dùng ánh mắt khinh thường mà liếc nhìn hắn: “Cậu nói xem tới làm gì? Tới ăn cưới? Tới dạo hoa lâu?” Hắn cười khẩy một tiếng, gạt tay Hắc Cẩu ra: “Đương nhiên là tới để đánh giặc rồi.”
Hắc Cẩu lại kéo hắn hỏi: “Tất cả?”
Quách Võ rục rịch mò tìm khẩu nhị thập hưởng dắt bên hông: “Sao? Nếu như cậu sợ, giờ tôi cho cậu một phát thăng thiên luôn nhé?”
Hắc Cẩu không nói gì, buông Quách Võ ra.
Đến khi quay về phòng, Diệp Vinh Thu vẫn còn đang ngủ, Hắc Cẩu vừa ngồi xuống giường thì anh tỉnh dậy, mơ mơ màng màng hỏi: “Ban nãy ồn quá, có chuyện gì vậy?”
Hắc Cẩu nói: “Không có gì, anh ngủ tiếp đi, hôm nay không cần tập luyện.” Nói xong hắn lại nhìn trần nhà đến ngây ra. Hắn vốn cho rằng mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng khi ngày này thực sự tới hắn vẫn có chút bất an. Hưng phấn có, nhưng nhiều hơn là sợ hãi. Bản thân hắn còn như vậy, liệu Diệp Vinh Thu sẽ thế nào đây?
Buổi trưa, Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu ra ngoài ăn, gặp Mạnh Nguyên. Mạnh Nguyên vừa nhìn thấy Hắc Cẩu liền cao hứng vẫy tay: “Anh Hắc Cẩu! Ở đây ở đây!”
Vừa nhìn thấy cậu ta, bình dấm chua trong lòng Diệp Vinh Thu lại đổ ngang ngổn, anh hừ một tiếng rồi đi sang một bên. Hắc Cẩu khẽ kéo anh lại: “Anh đi ăn trước đi.” Sau đó bỏ Diệp Vinh Thu lại mà đi đến chỗ Mạnh Nguyên.
Mạnh Nguyên ra vẻ thần bí nói: “Anh Hắc Cẩu, anh kể chuyện cho em đi, xong em cho anh cái này hay lắm.”
Từ sáng tới giờ, Hắc Cẩu không nhìn thấy Mạnh Nguyên nên đoán rằng cậu ta đi vào thành. Đương nhiên hắn biết thứ hay ho mà Mạnh Nguyên nói là cái gì, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ không hứng thú nói: “Ngày nào cũng kể chuyện cho em, có bao nhiêu chuyện đều kể hết cả rồi, lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy!”
“Ơ..” Mạnh Nguyên rất mất mát: “Anh nghĩ lại một chút đi.”
Hắc Cẩu nhìn bộ dạng ủ rũ cúi đầu của cậu, buồn cười vỗ vai cậu: “Đi thôi, cơm nước xong anh tới tìm em, kể cho em ba mươi sáu kế. Ba mươi sáu kế mỗi kế một chuyện, từ từ kể, chắc kể đến tối luôn.”
Mạnh Nguyên liền vui vẻ, hưng phấn kéo tay hắn: “Em cho anh xem thứ này hay lắm, anh đi theo em.” Nói rồi kéo Hắc Cẩu đến phòng ký túc của cậu. Người trong ký túc đều đã đi ăn cơm hết cả, trong phòng chỉ có mỗi hai người họ. Mạnh Nguyên lấy một bao nhỏ từ trong chăn ra đưa cho Hắc Cẩu, nhét vào lòng hắn, cười đến ngây ngốc: “Đây là quần áo sáng nay em vào thành mua được đó. Em không biết cháu anh Hắc Cẩu bao tuổi rồi nên mua theo cỡ em mặc.”
Hắc Cẩu mở một góc bao ra nhìn một chút, thấy một bộ quần áo ngắn bằng vải thô. Hắn khép bao lại, nhìn Mạnh Nguyên mỉm cười: “Cảm ơn em, khi nào phát quân lương anh sẽ trả em tiền.”
Mạnh Nguyên không để ý mà xua tay: “Không sao, có cho em tiền em cũng chẳng biết làm gì.” Nói xong cậu ta lại chạy đi, lấy một túi giấy nhét vào trong tay Hắc Cẩu. Hắc Cẩu tò mò mở túi ra nhìn thoáng qua, bên trong đựng một ít lương khô lót dạ.
Mạnh Nguyên gãi đầu, nói: “Em thấy trên đường có người bán nên mua một chút, em hỏi chủ quán, người ta bảo để lâu cũng không bị hỏng đâu. Nghe nói mai ta phải tới Thái Hồ, anh Hắc Cẩu giữ lấy mà ăn dọc đường.”
Hắc Cẩu ngẩn người một chút.
Mạnh Nguyên cười đến khờ khạo: “Anh Hắc Cẩu nói không được để người khác thấy nên em lén mua đó! Mấy người vào thành cùng em đều không biết đâu.”
Hắc Cẩu lại sửng sốt một chút, nhìn gương mặt tươi cười đầy hồn nhiên của Mạnh Nguyên, lại nhìn gói lương khô trong tay, bỗng nhiên thấy giật mình, thứ cảm giác này thật sự.. không sao hình dung nổi. Trong quân đội, mỗi người đều có cho mình một cách sinh tồn riêng, có người bo bo giữ mình, có người dựa vào thế lực mạnh, sao hắn may mắn như vậy chứ, lại được người khác coi như thế lực mạnh mà dựa vào. Chẳng lẽ trên mặt hắn có viết mấy chữ, là người đáng để dựa vào sao?
Mạnh Nguyên thấy Hắc Cẩu sững người, vẫy vẫy tay trước mặt hắn, tò mò hỏi: “Anh Hắc Cẩu, sao mà thất thần vậy?”
Hắc Cẩu lấy lại tinh thần, tâm tình phức tạp mà lắc đầu: “Không có gì.” Sau đó hắn nhìn Mạnh Nguyên thật sâu, còn nói: “Cảm ơn em. Anh.. sau này anh sẽ bảo vệ em.”
Mạnh Nguyên nghe hắn hứa hẹn như vậy, liền cười không thấy tổ quốc đâu, hỏi Hắc Cẩu: “Anh Hắc Cẩu, đoàn trưởng phát đồ cho anh chưa? Mai phải đi rồi, không chừng nửa đường lại gặp giặc, anh ấy chưa phát vũ khí cho anh sao?”
Hắc Cẩu lắc đầu: “Chưa phát.”
Mạnh Nguyên nói: “Tốt nhất vẫn là súng trường, súng liên thanh to, hỏa lực mạnh, nhưng lại là loại bị ghét nhất. Em làm lính ba năm rồi, mấy người vác súng liên thanh là chết nhanh nhất, quân địch vừa thấy liền tập trung bắn súng này, muốn chạy cũng không được.” Nói xong, cậu ngượng ngùng cười: “Hồi ở đội cũ, có một lần suýt chút nữa em bị bắt vác khẩu này, thế là em giả bộ bị bệnh, nói không khiêng được. He he.”
Hắc Cẩu gật đầu, giấu bộ quần áo Mạnh Nguyên cho vào trong áo, vỗ vỗ vai cậu nói: “Đi thôi, đi ăn gì cái đã, ăn xong anh về kể chuyện cho em.”
Hắc Cẩu kể chuyện cho Mạnh Nguyên suốt cả buổi chiều, đến tối, Mạnh Nguyên mới lưu luyến cho Hắc Cẩu đi. Miệng lưỡi Hắc Cẩu khô cứng hết cả, hắn đi ăn cơm tối, xong lại ngồi đờ ra trong sân, nhưng không muốn về phòng.
Diệp Vinh Thu giật bắn lên như chim sợ cành cong, nhưng cơ thể anh bị Hắc Cẩu gắt gao đè chặt không sao động đậy nổi. Hắc Cẩu sờ sờ nơi đó của anh, nhưng nó vẫn mềm nhũn rủ xuống, hắn mất kiên nhẫn bỏ qua, nắm quần Diệp Vinh Thu mà xé rách, kéo xuống tận đầu gối.
Diệp Vinh Thu sợ đến bối rối, Hắc Cẩu phát tác không sao đoán được, hôm qua anh còn rầu rĩ Hắc Cẩu không có dục vọng với mình, hôm nay hắn lại đột nhiên có dục vọng rõ ràng. Nhưng Diệp Vinh Thu không cảm thấy sự dịu dàng, thay vào đó là sự chiếm hữu xâm lược của đàn ông.
Hắc Cẩu lật người Diệp Vinh Thu, vội vàng ép anh nằm xuống, tay kia qua quýt cởi quần mình, sau đó đè lên hai chân Diệp Vinh Thu. Vật thẳng đứng kia chọc vào cặp mông cao vút của Diệp Vinh Thu.
Tất cả xảy ra một cách đột ngột, Diệp Vinh Thu vừa hoàn hồn thì tình hình đã đến bước này. Anh không biết cảm giác lúc này của mình thế nào, sợ là điều đương nhiên, nhưng bên cạnh đó còn có hưng phấn, còn có bất an. Anh run giọng nói: “Không.. A Hắc.. không nên..”
Hắc Cẩu không lập tức hành động, hắn nằm úp sấp trên người Diệp Vinh Thu, liếm liếm cần cổ anh, rồi lại cắn vành tai anh lẩm bẩm: “Tôi muốn anh.”
Diệp Vinh Thu hốt hoảng, mông cứng đờ, nơi đó của Hắc Cẩu ma sát khiến anh sợ run. Anh nức nở lên án: “Cậu đã hứa với tôi là không làm.”
Quả nhiên Hắc Cẩu vẫn thích nhìn bộ dạng bị bắt nạt không biết theo ai của anh. Hắn cười nhẹ, nói: “Tôi đổi ý rồi.”
Diệp Vinh Thu cố gắng giãy dụa, nhưng khí lực Hắc Cẩu lớn hơn anh nhiều lần, động tác giãy giụa của anh chỉ khiến nơi đó của Hắc Cẩu ma sát và càng thêm cứng nóng.
Diệp Vinh Thu cảm thấy mình chết chắc rồi. Nhưng bết bát hơn cả chính là anh bắt đầu thấy hưng phấn, vòng eo và mông như tê dại. Hắc Cẩu nói bị người ta sờ mông là tử huyệt của anh, thật ra cũng không phải. Anh không chịu được người khác làm như thế với mình, bởi vì hành động này hàm chứa rõ sự miệt thị. Hoàng Tam như vậy, Hắc Cẩu trước kia cũng như vậy, bọn họ coi thường anh, coi anh như đàn bà, thậm chí ngay cả đàn bà cũng không bằng. Hoàng Tam không có tình yêu với anh, ông ta chỉ muốn chứng minh mình có thể đùa bợt, lăng nhục người khác, giả như trước đây Hoàng Tam khách khí với anh, có lẽ anh cũng không hận ông ta như vậy. Mà bây giờ, anh không cảm thấy nhục nhã, mà cảm nhận được thứ tình yêu không thể kiềm chế, nên mới cầm lòng không đậu.
Hắc Cẩu dán vào tai anh thấp giọng nói: “Tôi làm nhé, A Bạch.” Bàn tay ấm nóng của hắn đè lên vòng eo nhỏ của Diệp Vinh Thu, sau đó từ từ trượt xuống, trượt đến cái mông vểnh cao.
Tim Diệp Vinh Thu như sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng. Anh cố gắng nghiêng đầu tránh qua chỗ khác, hung tợn nói với Hắc Cẩu: “Đồ não lập phương, cậu có loại niệm tưởng này với tôi từ lúc nào!”
Hắc Cẩu cắn cắn vành tai anh, tiếp tục xoa mông anh: “Niệm tưởng gì cơ?”
“Đừng có giả ngu nữa.” Mặt Diệp Vinh Thu đỏ bừng lên: “Loại niệm tưởng xấu xa hèn hạ này trong đầu!”
Hắc Cẩu sửng sốt một chút, đột nhiên thấy ngọn lửa nóng trong người như bị dập lạnh. Trong lòng đột nhiên sinh ra một sự chán ghét, cũng không biết là với Diệp Vinh Thu hay với chính bản thân mình. Sao lại làm loại chuyện này với Diệp Vinh Thu? Hắn cũng không phải Hoàng Tam, không có chấp niệm với Diệp Vinh Thu, lẽ nào làm vậy là để đòi thù lao? Làm chuyện này bởi muốn.. Diệp Vinh Thu nhớ hắn cả đời này?
Hắn buông lỏng bàn tay đang giữ chặt Diệp Vinh Thu, khẽ cười một tiếng: “Niệm tưởng xấu xa gì chứ. Hai ta ngày nào cũng trần truồng ngủ chung một chỗ, sao không thể xảy ra chuyện được? Cái nơi quỷ quái này không có gái, tịch mịch lâu ngày, anh cho tôi chơi một chút, tôi cũng làm cho anh sướng, cả hai ta cùng thoải mái.”
Cả người Diệp Vinh Thu cứng đờ. Giọng anh như lạc đi: “Cậu nói lại một lần nữa đi.”
Hắc Cẩu im lặng không nói gì.
Một giây tiếp theo, Diệp Vinh Thu bất ngờ bạo phát mà nhào dậy. Anh nhào tới người Hắc Cẩu, nắm chặt cổ áo hắn, lúc này anh mới nhận ra bàn tay mình run rẩy đến cỡ nào. Anh run giọng hỏi: “Cậu nói lại một lần nữa đi.”
Hắc Cẩu trầm mặc một hồi, chậm rãi đưa tay lên xoa đầu Diệp Vinh Thu, mệt mỏi nói: “Quên đi, ngủ đi.”
Diệp Vinh Thu tức giận tránh tay hắn, rống to: “Tôi cho cậu nói lại một lần nữa!”
Hắc Cẩu khẽ thở dài, mất kiên nhẫn thấp giọng hỏi: “Anh muốn tôi nói gì?”
Diệp Vinh Thu hít sâu một hơi, cố gắng thôi run rẩy: “Sao cậu lại hôn tôi?”
Hắc Cẩu thở dài: “Tôi không biết, hôm đó lòng rất loạn, anh lại không phản kháng..”
Lời còn chưa dứt, nắm đấm phẫn nộ của Diệp Vinh Thu giáng xuống, đánh mạnh vào mặt hắn.
Căn phòng nhất thời tĩnh lại, ngoại trừ tiếng thở hổn hển của hai người ra thì không còn bất cứ thanh âm nào khác.
Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Vinh Thu uể oải ngã khỏi người Hắc Cẩu, cắn răng nghiến lợi nói: “Đồ cặn bã.”
Hắc Cẩu thầm nở nụ cười: “Thế sao?” Hắn ngồi dậy, mặc quần áo xong, sờ sờ lên nơi vừa bị Diệp Vinh Thu đánh. Diệp Vinh Thu ra tay không nhẹ, đến bây giờ xương gò má hắn vẫn còn đau rát, e rằng ngày mai sẽ sưng to lên.
Hắn lại vươn tay ra một lần nữa, muốn sờ tóc Diệp Vinh Thu, lại bị Diệp Vinh Thu né ra. Như muốn chứng minh điều gì, hắn khẽ nói: “Tôi cũng không thiếu anh cái gì, anh tự nguyện.” Suy nghĩ một lúc, còn nói: “Quên đi, dù sao anh cũng không thiếu tôi cái gì.”
Diệp Vinh Thu lại run lên một lần nữa, anh siết chặt chăn, không nói lời nào.
Hắc Cẩu đứng lên: “Anh đi ngủ sớm một chút. Mai còn phải lên đường. Tôi ra ngoài một chút.” Nói xong đẩy cửa đi ra.
Trong bóng đêm, Diệp Vinh Thu nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt nương khóe mắt chảy dài. Tình yêu thánh khiết của anh đã tan vỡ, chỉ còn dục vọng dơ bẩn xấu xí. Anh chìm sâu trong nỗi uất ức, ôm chăn cố kìm nén từng tiếng nấc nghẹn.