Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 47 :
Ngày đăng: 19:28 19/04/20
Trước khi trời chập tối, họ đào xong chiến hào. Bên kia bờ sông, tiếng pháo lúc liền lúc đứt, hiển nhiên là một trận chiến ác liệt. Diệp Vinh Thu ngồi trong chiến hào, Hắc Cẩu an vị bên cạnh anh, hai người đều ngây ra, chẳng ai có phản ứng gì, nhưng cũng không ai chủ động rời bỏ đối phương.
Lúc này đây Diệp Vinh Thu rất mờ mịt, không thể tin mình đã thực sự ra chiến trường, anh không ngừng bấm ngón tay, hi vọng có thể tỉnh dậy và thoát khỏi giấc mộng hư huyễn này. Đáng tiếc, bàn tay đau đến tê dại, mà anh vẫn ngây ngô ở cái nơi quỷ quái này. Nhưng anh không hối hận, cũng không dám nghĩ đến lựa chọn vừa rồi của mình, bởi vì lúc này đây anh không còn cơ hội chạy trốn nữa, càng nhớ lại chỉ càng làm bản thân thêm khó chịu. Anh bắt đầu vặn não nghĩ mấy câu văn nho nhã, chỉ tiếc lúc này không có giấy bút để viết xuống — anh bắt đầu nghĩ di thư cho mình.
Nhóm lính cũ đều đã học được cho mình cách giảm áp lực, họ ngồi cười cười nói nói trong chiến hào, hoàn toàn không giống như đang ở chiến trường, mà giống như nói chuyện phiếm lúc dùng bữa hơn.
Người vừa đào hào vừa nói chuyện với Diệp Vinh Thu ban nãy là người Đông Bắc, tên Điền Cường, bên cạnh anh ta còn có hai người, một người tên Mã Lâm người Quảng Đông và một người tên Bì Hồ người Hà Nam, ba người họ ngồi bên cạnh Diệp Vinh Thu, từ lúc chui vào chiến hào xong không ngừng buôn dưa lê. Diệp Vinh Thu nghe họ nói chuyện, khẩu âm trời nam biển bắc loạn hết cả lên, thầm nghĩ đám binh này thực sự hỗn tạp hết thuốc chữa.
Mã Lâm nói: “Đoán đê đoán đê, đoán xem bên kia bờ giữ được bao lâu?”
Điền Cường nói lầm bầm: “Đánh lâu vào một chút, cho hao bớt đạn của bọn Nhật đi.”
Bì Hồ bấm ngón tay tính toán một chút, cao hứng nói: “Tối nay là đánh tới đây rồi.”
Mã Lâm liếc liếc anh ta: “Ai bảo ông thế?”
Bì Hồ bắt chước khẩu âm của đồng đội: “Tôi tự bảo thế đấy.” Anh ta chìa chìa bàn tay vừa bấm đốt ra: “Tôi tự xem ngày.”
“Haha.” Điền Cường nói: “Ghê nhở, ông biết coi bói từ khi nào vậy?”
Bì Hồ nói: “Cha tôi là thầy bói, tôi học ông ấy mà.”
Mã Lâm bảo: “Lần trước ông bảo cha ông là thầy thuốc mà.”
Điền Cường cười khanh khách: “Ông tin à? Cậu ta là người Trú Mã Điếm, người Trú Mã Điếm chỉ được cái ba hoa là giỏi.”
“Hừ.” Bì Hồ khinh thường nói: “Làm thầy thuốc thì không thể kiêm nghề thầy bói sao? Đừng có mà không tin, tôi nói thật đó, lúc mới sinh cha có xem cho tôi một quẻ, cha nói tôi có thể sống đến bảy mươi bảy tuổi. Tôi thấy mấy ông thuận mắt nên mới nói chớ, lát nữa có gì cứ đi theo tôi, đảm bảo đạn pháo không dám bay đến chỗ tôi, tôi sẽ bảo vệ mấy ông.”
Mã Lâm bĩu môi: “Cha ông là thầy mo thì có.”
Điền Cường bảo: “Người Trú Mã Điếm, nghe cậu ta bốc phét kìa.”
Hắc Cẩu thấy Cố Tu Qua xông ra ngoài, ngạc nhiên không gì sánh bằng. Lúc này hắn đã tin lời Cố Tu Qua nói ngày hôm ấy “Chiến tranh xảy đến, nhất định tôi sẽ xông ra đầu tiên”, người này quả thật như người điên, nhưng điều này lại khiến hắn trở nên hưng phấn. Hắn nâng khẩu 38 lên, lúc này một người lính Nhật từ xe tăng lao ra, giơ súng về phía Cố Tu Qua, Hắc Cẩu nhanh chóng nhắm súng vào anh ta, bóp cò súng. Hắn bắn trúng, người lính Nhật kia ngã xuống.
Cố Tu Qua lăn một vòng đến góc chết của xe tăng, gã dẫn lửa đốt túi lựu đạn, vứt xuống bên cạnh xích xe tăng. Bùm một cái, lựu đạn nổ, khói bụi mờ mịt. Đến khi bụi tan rồi, chiếc xe kia.. không còn tiến lên được nữa —— xích của nó đã bị nổ đứt.
Cố Tu Qua nhảy vào trong chiến hào, hỏi Hắc Cẩu: “Cậu bắn?”
Hắc Cẩu gật đầu.
Cố Tu Qua giơ ngón cái với hắn: “Không tồi.” Gã nhìn Diệp Vinh Thu rúc trong chiến hào cầu nguyện, không nói gì, xoay người đi.
Một người lính ôm thùng nhựa tùng hương đã sớm chuẩn bị xong, dũng cảm nhảy ra khỏi chiến hào, chạy đến phía một chiếc xe tăng. Nhưng anh ta còn chưa kịp chạy đến thì đã ngã xuống bởi trúng đạn. Quân Nhật cố gắng bắn thùng nhựa kia, nhưng trước khi chết, người lính kia vẫn ôm chặt thùng nhựa, lấy thân thể mình chặn đạn bắn phá. Rất nhanh, lại một người nữa nhảy ra chiến hào, ôm thùng chạy về phía trước, nhưng mới chạy được vài bước anh ta đã bị bắn ngã.
Con ngươi Hắc Cẩu không ngừng co rút. Cũng không phải hắn chưa từng đối mặt với cảnh sinh tử, mẹ hắn thắt cổ mà chết, mợ Nga và Âu Dương Thanh bị bom nổ chết, sinh mạng của họ bị tước đi ngay trước mắt hắn, hắn cứ ngỡ rằng bản thân đã chai lỳ. Nhưng cảnh trước mắt lúc này đây lại khiến hắn rung động. Nơi chiến trường, cái chết đến nhanh như vậy, một sinh mệnh chỉ bằng mấy viên đạn sắt, không có chiến hào bảo vệ, bão đạn lại dày đặc, nhưng hai người kia vẫn không chút do dự nào mà thân trần xông ra ngoài, sự hi sinh này khiến Hắc Cẩu chấn động. Thì ra lính Trung Quốc cũng không sợ chết, chỉ cần họ hiểu rõ bản thân đang chiến đấu vì cái gì —— lúc này đây họ muốn bảo vệ phòng tuyến Vọng Giang Tây, không để lửa đạn của Nhật oanh tạc thêm lãnh thổ của Trung Quốc nữa.
Thật sự ra chiến trường rồi mới hiểu, khái niệm sinh tử đã không còn rõ ràng như vậy, lúc bấy giờ, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: Cố giữ không buông, bất luận thế nào cũng không thể để quân Nhật đánh tới. Thùng tùng hương bị bỏ lại trên mặt đất giống như một loại trách nhiệm, thu hút ánh mắt những người lính bọn họ, khiến họ không tự chủ muốn xông tới ôm lấy nó, đổ không dư một giọt vào chiếc xe tăng đang bắn phá binh sĩ Trung Quốc kia.
Lúc này, đột nhiên có một cánh tay vươn ra cố sức nắm chặt tay Hắc Cẩu. Là Diệp Vinh Thu.
Hắc Cẩu cúi đầu nhìn Diệp Vinh Thu, mặt Diệp Vinh Thu vẫn trắng bệch như cũ. Anh không nhìn Hắc Cẩu, qua mấy giây, anh chậm rãi buông lỏng tay, chán nản ôm lấy đầu mình.
.o.
Súng máy là cách gọi khác của súng liên thanh.
Nhựa tùng hương là nhựa cây tùng, là một chất dễ gây cháy nổ.
Trú Mã Điếm là địa cấp thị thuộc tỉnh Hà Nam (Trung Quốc)
Những câu dùng tiếng địa phương, bởi trong raw Sinh Sinh cũng dùng tiếng địa phương nên khi edit mình cũng dùng tiếng miền Trung cho sát nghĩa.