Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 53 :

Ngày đăng: 19:28 19/04/20


Cấp trên hạ lệnh cho Cố Tu Qua phải thủ bên bờ sông khoảng nửa tháng, nhưng mà dù có giữ một nửa của nửa tháng cũng không được nữa. Số đạn dược và lương thực mà quân bộ cấp cho căn bản không đủ dùng trong nửa tháng, vốn là nói chừng bảy ngày sau sẽ tiếp tế đạn dược và lương thực, nhưng chín ngày trôi qua rồi mà tiếp viện vẫn không đến. Mà điện văn lên cũng không được quân bộ hồi âm cho.



Một số người đã bừng hiểu, một số thì đã minh bạch ngay từ lúc bước chân đi, ngay từ đầu bọn họ đã bị coi như là con tốt thí mạng, cấp trên muốn bọn họ dùng tính mệnh để kéo dài thời gian, cho nên không có ý cấp thêm đạn dược cho họ.



Sau đợt công kích thứ hai hai ngày, quân Nhật bắt đầu bắn pháo sang bờ Tây — qua ống nhòm có thể thấy, xế chiều hôm nay, đạn dược bổ sung của quân Nhật đã tới, chỉ sợ không lâu nữa chúng sẽ cho khởi xướng trận tiến công lần thứ ba.



Tuy Cố Tu Qua là đoàn trưởng, nhưng vô luận là vũ khí hay nhân thủ đều không đủ cho một trung đoàn chính quy. Một trung đoàn đạt chuẩn phải có khoảng một ngàn năm trăm người, mà lúc đi gã chỉ dẫn theo vỏn vẹn năm sáu trăm người, sau hai trận đánh, lúc này đây quân họ chỉ còn có khoảng ba bốn trăm người, còn không đủ tiêu chuẩn của một tiểu đoàn. Mà số quân Nhật ở bên bờ tương đương với một trung đoàn chính quy.



Quân Nhật bắn một vòng pháo xong, mọi người vội vã ló đầu ra nhìn sang bên bờ sông — cũng may mà quân Nhật không ném pháo sang sông, đợt ném pháo vừa rồi chỉ là cảnh báo họ đã được nhận tiếp tế. Đợt pháo cảnh báo vô cùng hữu hiệu, những người lính bên này nghe xong đều mất đi ý chí chiến đấu — quân Nhật còn có đạn pháo, mà bọn họ thì đã rơi vào cảnh một nghèo hai trắng.



Cố Tu Qua đi thị sát quanh chiến hào, lúc đi ngang qua Hắc Cẩu, Hắc Cẩu kéo ống tay áo gã lại.



Cố Tu Qua không hiểu cúi đầu nhìn Hắc Cẩu, Hắc Cẩu đứng lên, ghé vào tai gã nhỏ giọng hỏi: “Đoàn trưởng, tiếp theo phải làm sao đây?” Hắn cũng nằm trong đa số người mất đi ý chí chiến đấu kia, nếu như không phòng thủ vững vàng, không nghi ngờ gì nữa, bọn họ sẽ chết, hơn nữa đây không phải là một trận chiến mà là một cuộc tàn sát. Hắc Cẩu không sợ chết, lúc chủ động ở lại tham gia quân ngũ hắn đã có giác ngộ sẽ phải hy sinh, nhưng hắn không cam tâm phải chết một cách vô nghĩa như vậy. Hiển nhiên, nếu bọn họ ở lại sẽ chỉ có kết cục làm bia ngắm cho quân Nhật luyện tập, chết như vậy không có ý nghĩa một chút nào. Rất không đáng.



Cố Tu Qua trầm mặc thật lâu, đoạn thấp giọng nói: “Là lỗi của tôi.” Câu nói này Hắc Cẩu nghe xong còn chưa hiểu, thẳng đến khi họ quay trở về quân bộ ở Vũ Hán hắn mới thực sự hiểu ý nghĩa của câu nói này.



Cố Tu Qua cũng không nhiều lời, rút tay áo khỏi tay Hắc Cẩu, rời khỏi chiến hào.



Đêm hôm đó, Cố Tu Qua đột ngột ra lệnh rút lui.



Mấy trăm người đợi đến khi sắc trời tối mịt, nhân lúc phạm vi nhìn của Nhật không rõ mà ôm trang bị, đỡ người bệnh lặng lẽ rút khỏi chiến hào, lui về phía đông nam. Cho tới nay, vật quan trọng nhất với Cố Tu Qua chính là rương sách nước ngoài, thậm chí nó còn quan trọng hơn cả mạng sống của gã, bởi gã cho rằng, mấy cuốn sách này không chỉ cứu được một mạng người, mà còn có thể cứu được một đại đội, một quân đoàn, thậm chí là tất cả những người quân nhân Trung Quốc. Nhưng giờ đây, đã có thêm một người còn coi trọng rương sách ấy hơn cả gã — Chính là Diệp Vinh Thu. Cố Tu Qua vừa hạ lệnh rút lui, Diệp Vinh Thu đã đưa hết vũ khí trang bị của mình cho người khác, còn anh thì chạy ào vào lều ôm rương lên, sau đó mới yên tâm cùng mọi người rút lui.



Đi được một dặm, Cố Tu Qua đột nhiên hạ lệnh dừng bước.



Gã đi từ đầu đến cuối đoàn ngũ, từ ba bốn trăm người lấy ra khoảng một trăm người thân thể cường tráng không thụ thương hoặc bị thương nhẹ, rồi lại từ đó lọc ra khoảng ba mươi người. Hắc Cẩu, Lưu Văn và Quách Võ đều nằm trong số những người được chọn, nhưng Diệp Vinh Thu và Điền Cường thì không.



Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có vài người đã đoán được ý của Cố Tu Qua. Nhất định là gã muốn giao cho những người lính không chính quy bọn họ một nhiệm vụ, có lẽ đó là một nhiệm vụ rất quan trọng.



Quả nhiên, Cố Tu Qua nói với đại đội không được chọn: “Mọi người để tất cả đạn lại, mang chỗ quân nhu còn lại rút khỏi đây. Đặng doanh trưởng, anh dẫn họ lên Dương Loan trấn trước, những người còn lại thì theo tôi, ta đi dạy cho bọn giặc con kia một bài học!”



Diệp Vinh Thu khiêng rương sách hoảng hốt nhìn Hắc Cẩu đứng ở đội đối diện. Anh còn chưa biết Cố Tu Qua đang tính toán cái gì, nhưng bất luận là gì đi chăng nữa thì nhất định điều đó cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Diệp Vinh Thu giận Hắc Cẩu thật đấy, nhưng tuyệt đối không muốn Hắc Cẩu chết. Nhưng Hắc Cẩu lại chẳng nói năng gì, ngoài lo lắng suông ra thì anh có thể làm gì được đây?



Lúc này Điền Cường đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Đoàn trưởng, tôi cũng muốn đi!”



Cố Tu Qua liếc nhìn bả vai bị băng bó của anh ta.


Hắc Cẩu nhìn cậu đầy khó tin. Hắn không tài nào tưởng tượng nổi, thiếu niên thanh tú kia chỉ sau hai ngày ngắn ngủi lại biến thành hình dạng này, trên người cậu hoàn toàn không giống với hình dạng ban đầu một chút nào —— Mà không, vẫn có thể nhìn ra được, trên khuôn mặt cậu chỉ có đôi mắt là không thay đổi, ánh mắt ấy vẫn đáng thương như trước.



Hắc Cẩu bước về phía Mạnh Nguyên, Quách Võ xông lên giữ tay hắn muốn bỏ chạy: “Mau bỏ đi!”



Nhưng Hắc Cẩu không hề động.



“Pằng!”



Lại một tiếng súng vang lên, bắn vào lưng Mạnh Nguyên. Nhưng bước chân cậu không chậm lại chút nào, cậu chạy ào đến trước mặt Hắc Cẩu, nhưng đột nhiên hai chân mềm nhũn, thẳng đờ mà ngã nhào xuống đất.



Hắc Cẩu vội vã ngồi xổm xuống.



Mạnh Nguyên run rẩy vươn tay về phía Hắc Cẩu, Hắc Cẩu nhìn đôi tay đen như than của cậu mà cả kinh, chần chừ trong vài giây rồi đưa tay ra cầm lấy bàn tay cậu. Nhưng Mạnh Nguyên lại bị chính đôi tay mình hù dọa. Cậu không nhìn thấy gương mặt mình lúc này ra sao, khó tin mà nhìn chằm chằm vào đôi tay không còn nguyên dạng, một giây tiếp theo, cậu rút tay khỏi Hắc Cẩu, sờ lên gương mặt thối rữa của mình.



Hắc Cẩu bắt cổ tay cậu lại, run giọng nói: “Anh cứu em, nhanh lên, theo anh đi.”



Nhưng Mạnh Nguyên không đứng lên. Cậu bắt đầu nôn mửa, nôn ra không biết là máu hay là uế vật màu xanh đen. Bùn dưới thân cậu đã bị máu nhiễm đỏ —— là máu chảy ra từ vết đạn bắn.



Hắc Cẩu kéo tay Mạnh Nguyên cố gắng đỡ cậu lên, nhưng kéo vài lần đều thất bại. Tình hình Mạnh Nguyên đã rất nguy cấp rồi.



Hắc Cẩu ngồi xổm xuống, ôm nửa người Mạnh Nguyên muốn khiêng cậu đi, nhưng Mạnh Nguyên lại giữ tay hắn lại. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Hắc Cẩu, gương mặt không còn nguyên dạng khẽ nở nụ cười ngây thơ như ngày trước. Cậu khàn giọng yếu ớt nói: “Anh Hắc Cẩu, anh kể cho em nghe.. câu chuyện cuối cùng đi.”



Hắc Cẩu nhắm mắt lại, gằn từng chữ một “Giờ nợ em đã, quay về rồi ngày nào anh cũng kể chuyện cho em nghe.” Đến khi hắn mở mắt ra, Mạnh Nguyên đã nhắm nghiền hai mắt, cứng đờ trượt ra khỏi ***g ngực hắn.



Hắc Cẩu vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Mạnh Nguyên, sau đó đứng lên, cầm súng trường điên cuồng bắn về phía giặc Nhật. Lòng hắn bấy giờ tràn đầy hận ý, hận sâu sắc, hắn phải đuổi tận giết tuyệt đám sát nhân hại người thân, hại huynh đệ của hắn!



Đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng nổ mạnh. Cố Tu Qua đã đốt thành công kho đạn của giặc Nhật!



Quách Võ lại vọt tới một lần nữa, điên cuồng kéo lấy Hắc Cẩu: “Rút lui! Mau rút lui! Cậu muốn chết sao!”



Hắc Cẩu cựa tay hắn ra, lại giơ súng lên một lần nữa.



Quách Võ lấy báng súng đập vào lưng hắn, nổi giận nói: “Rút lui! Cậu còn muốn bao nhiêu người phải chết nữa?!”



Báng súng đập trúng vết thương trên người Hắc Cẩu, đau đến nỗi súng trong tay gần như rơi xuống đất. Quách Võ lại kéo hắn một lần nữa, liều mạng chạy về phía rừng cây!