Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 56 :
Ngày đăng: 19:28 19/04/20
Điền Cường khinh thường nhổ nước bọt về phía bóng lưng của anh ta: “Thằng khốn đấy, tôi chỉ hận không thể đập chết nó. Nếu không có bọn cặn bã kia, lão Quảng Đông.. con mẹ nó Trung Hoa đã không bị đánh thành ra như vậy!”
Hắc Cẩu hỏi Điền Cường: “Sao lại nói như vậy?”
Điền Cường nói: “Cấp trên ra lệnh cho đoàn trưởng tới bờ sông phòng thủ nửa tháng, nhưng lại không cấp đủ lương thực và đạn dược cho chúng ta. Cấp trên nói là cứ đi trước lương thảo sẽ được chuyển tới sau.”
Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Binh mã vị động, lương thảo tiên hành.” (Muốn phát động binh mã thì trước tiên phải chuẩn bị lương thảo)
Điền Cường nói: “Đúng thế, ai cũng biết điều này, không có lương thảo không có đạn dược thì sao mà đánh được khác quái nào bảo ta đến đấy làm bia ngắm cho bọn chúng luyện tập? Nhưng mà ngoài bờ cần có người phòng thủ, đây là một nơi quan trọng, thật ra phòng thủ ở đó cũng không khó, dù sao cũng cách một con sông mà! Nhưng nếu không thủ được cũng phải cố kéo dài thời gian giữ chân bọn chúng, rồi càng như vậy thì lại càng khó đánh. Có lẽ đoàn trưởng đã sớm biết chuyện sẽ thành ra như vậy, nhưng vẫn dẫn ta đi.”
Hắc Cẩu hỏi: “Như vậy.. chuyện này có liên quan gì tới Đinh Hoành Lỗi?”
Điền Cường lại mắng chửi: “Thì tôi không có bằng chứng, nếu có tôi đã giết chết mẹ thằng cha đấy rồi. Nhất định nó đã giở trò phía sau, cố ý giữ quân nhu, không cho người chuyển tới chỗ ta.”
Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu đều rất giật mình. Dù sao hai người họ cũng mới nhập ngũ, có rất nhiều chuyện còn mờ mịt. Diệp Vinh Thu ngạc nhiên hỏi: “Sao lại vậy? Lẽ nào anh ta bị giặc Nhật mua chuộc rồi?”
Bì Hồ đứng bên cạnh cười nhạt: “So với bọn Hán gian, kiểu người như thằng kia còn đáng sợ, còn khốn nạn hơn nhiều.”
Hắc Cẩu hỏi: “Sao lại thế?”
Điền Cường lầm bầm nói: “Mới nghĩ thôi đã thấy tức lộn ruột lên rồi. Phạm sư trưởng lớn tuổi, sức khỏe cũng không tốt, hai năm nữa sẽ về hưu, mà về hưu rồi thì phải có người mới lên thay. Thằng khốn kia có ông cậu làm thượng thướng, nó ỷ vào cậu mình giỏi mà hung hăng càn quấy khắp quân bộ, ngay cả Phạm sư trưởng cũng không coi ra gì. Phạm sư trưởng thích đoàn trưởng của chúng ta nhất, đoàn trưởng ta cầm quân chỉ huy giỏi, đáng ra phải được thăng lên làm đoàn trưởng từ tám trăm năm trước rồi, nhưng bởi vì thằng khốn kia ra sức chèn ép nên vẫn cứ làm doanh trưởng. Mãi đến khi giặc Nhật đánh tới An Khánh, một đoàn trưởng họ Trương bị hy sinh, trong sư đoàn không còn ai tài giỏi nữa mới được thăng chức. Thằng khốn họ Đinh kia ngoài có một ông cậu ghê gớm ra thì chẳng được cái tích sự gì, nó cóc biết đánh giặc, cho nó quân bị binh lính lợi hại nhất cũng đi tong dưới tay giặc Nhật. Đoàn trưởng ta ấy, từ cầm quân đánh giặc cho đến thái độ làm người đều hơn nó tám trăm lần, cho nên nó coi đoàn trưởng như cái gai trong mắt, sợ đến lúc ấy bị giành mất chức sư trưởng.”
Diệp Vinh Thu nghe đến đây là đủ hiểu rồi, nhưng vẫn không thể tin chuyện đạn dược và lương thảo là do Đinh Hoành Lỗi âm thầm phá cản: “Nhưng.. dù gì cũng đều là người Trung Quốc, đều phải đánh giặc Nhật, có muốn tranh quyền đi nữa cũng đâu thể làm loại chuyện này? Cho dù như vậy có thể hạ được họ Cố.. à đoàn trưởng, nhưng như vậy sẽ mất đê sông, khiến giặc Nhật đánh tới, làm như vậy thì anh ta được lợi lộc gì?”
Mấy tên lính kia lập tức ngẩng đầu lên, một tên thượng sĩ ngồi trong đó cười nhạt: “Thịt rùa thưởng cho rùa ăn đó. Mau ăn đi, không biết sau này còn có cơ hội sống để mà ăn thịt nữa hay không.”
Đột nhiên Điền Cường sải một bước dài đi đến nhặt miếng thịt, sau đó bổ nhào về phía tên thượng sĩ vừa nói kia rồi ngã xuống đất, nhét miếng thịt bẩn vào trong mồm tên đó: “Nào nào, để tôi đút thịt rùa cho rùa con ăn nào.”
Tên thượng sĩ kia không kịp đề phòng bị anh ta nhào tới, lập tức giãy ra, mọi người xung quanh lấy lại tinh thần, vội vã xông lên kéo Điền Cường ra. Trên vai Điền Cường có vết thương, bị bọn họ ra sức kéo đau không chịu được, lảo đảo ngã xuống. Tên thượng sĩ kia tức giận bò dậy, nhổ miếng thịt trong miệng ra, rút khẩu súng lục bên hông rồi chĩa vào người Điền Cường: “Mày muốn chết hả?!”
Tên trung úy kia đứng lên, nhìn Điền Cường bị đè dưới đất, cười lạnh nói: “Hạ sĩ quèn mà dám mạo phạm thượng sĩ. Có biết trong quân đội kỷ luật là quan trọng nhất không? Xem ra đám lính cặn bã chúng mày không hiểu được!”
Điền Cường hung tợn trừng hắn, nhưng tay chân đều bị đè chặt không nhúc nhích được.
Đột nhiên tên trung úy kia lảo đảo chúi người về phía trước, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Có người đạp mạnh vào mông tên đó từ phía sau. Trung úy quay đầu lại, tức giận quát: “Thằng khốn nào muốn chết?!” Vừa dứt lời, cả người liền ngây ra —— một họng súng đen ngòm chĩa vào đầu hắn.
Cố Tu Qua chĩa súng về phía tên trung úy, Lưu Văn và Quách Võ theo phía sau, gã nghiêm mặt nói: “Trung úy quèn mà dám nhục mạ một trung tá? Kỷ luật quân đội đâu hết cả rồi? Não này là não heo hả?” Ánh mắt gã sắc lẹm, liếc về phía tên thượng sĩ rút súng ra đầu tiên kia, tên thượng sĩ bị khí thế của gã làm cho kinh hãi, không nhịn được mà run lên, buông tay cầm súng xuống. Đám lính giữ chặt người Điền Cường cũng nhanh chóng thả anh ta ra.
Cố Tu Qua thu súng về lấy tay áo lau lau, cười hì hì nói: “Lý liên trưởng, tôi chỉ đùa chút thôi. Súng đâu dùng thế này? Súng dùng để đuổi giặc bảo vệ quốc gia mà!”
Tên trung úy phẫn nộ lui về phía sau hai bước, nhìn chằm chằm Cố Tu Qua cười lạnh nói: “Cố đoàn trưởng, tôi nhớ bản mặt anh rồi.”
Cố Tu Qua cười nói: “Lý liên trưởng, tôi cũng nhớ mặt cậu rồi.”
Tên trung úy nhổ nước bọt xuống đất, ngẩng cao đầu ưỡn ngực dẫn người của mình rời đi.