Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 59 :

Ngày đăng: 19:28 19/04/20


Một khắc trước, Diệp Vinh Thu còn đang nghĩ, nếu có thể về nhà thì thật tốt biết bao một khắc sau, có một người đi tới nói cho anh biết, chỉ cần anh đứng ra chỉ đích danh Cố Tu Qua, hắn sẽ đưa anh về nhà. Nếu như nói trong nháy mắt ấy anh không có chút động tâm thì nhất định là nói dối.



Đinh Hoành Lỗi lại quay qua nhìn Hắc Cẩu: “Cậu bị bắt tới cùng cậu ta sao? Hai người có thể cùng đứng ra làm chứng, tôi đảm bảo, nhất định tôi sẽ đưa hai người về nhà.”



Thực tế, bởi vì thế sự căng thẳng, lính thiếu nhiều, nhà binh nào cũng có chuyện bắt dân tòng quân. Rất nhiều người đang đi cày ruộng ngoài đồng rồi đột nhiên bị quân đội bắt đi. Âu cũng là cái duyên cái số, tuy việc này trái với pháp luật cùng với chủ nghĩa nhân đạo, nhưng thật ra loại chuyện như này cũng chẳng thấm vào đâu, thậm chí còn được ủng hộ. Nhưng nếu quả thật có người đi tố cáo chuyện bắt lính này thì người gây chuyện cũng sẽ bị khiển trách.



Chân mày Hắc Cẩu nhíu chặt lại, từ chối cho ý kiến, lại nhìn về phía Diệp Vinh Thu.



Diệp Vinh Thu chỉ kích động trong ít giây, sau đó anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười lạnh nói: “Đinh đoàn trưởng nghĩ sai rồi. Tôi —— sẽ không đứng ra chỉ điểm Cố đoàn trưởng đâu.” Đúng là anh muốn về nhà thật đấy, nhưng không phải bằng cách này. Nếu Đinh đoàn trưởng tới tìm anh sớm hơn nửa tháng, chỉ sợ anh sẽ không do dự mà đứng ra chỉ điểm Cố Tu Qua. Đáng tiếc, Đinh Hoành Lỗi đã chậm nửa tháng.



Hắc Cẩu nghe thấy đáp án của Diệp Vinh Thu, hài lòng nở nụ cười: “Tôi cũng vậy —— tôi tự nguyện ở lại.”



Đinh Hoành Lỗi và Lý liên trưởng đưa mắt nhìn nhau, chân mày cũng cau lại. Đinh Hoành Lỗi nói: “Có lẽ hai người hiểu lầm rồi, tôi là thực tâm thành ý muốn giúp hai người. Cậu tôi là một quân trưởng, tôi ở đây coi như giúp cậu trông nom kỷ cương quân đội, cho nên tôi rất ghét mấy loại chuyện vi phạm quân pháp kỷ cương này. Hai cậu chỉ cần đứng ra và xác nhận Cố Tu Qua có làm, không phải sợ sẽ bị trả thù đâu.”



Hắc Cẩu ngắt lời, nhấn mạnh nói: “Có phải Đinh đoàn trưởng không nghe rõ không? Chúng tôi, tự nguyện ở lại.”



Mặt Đinh Hoành Lỗi biến sắc. Một lát sau, hắn nói: “Nước ta rất cần những người có tâm huyết như vậy. Nếu hai cậu có thể giác ngộ mà tự nguyện lưu lại quân ngũ thì thật sự quá tốt rồi. Nhưng Cố Tu Qua bắt hai cậu như vậy cũng là không đúng. Tôi rất thích tâm huyết của hai cậu, tôi có thể chuyển hai cậu sang đoàn của tôi. Đoàn tôi toàn những anh tài, có thể cho các cậu đãi ngộ tốt nhất, sẽ không để các cậu chịu cảnh đi đánh giặc mà không có lương thực không có súng ống.”



Hắc Cẩu hỏi: “Nói như vậy, trong tay Đinh đoàn trưởng có rất nhiều súng đạn và lương thực sao?”



Không đợi Đinh Hoành Lỗi mở miệng, Lý liên trưởng đã dương dương tự đắc cướp lời: “Đương nhiên! Hằng ngày chúng tôi ăn gì, các cậu đều thấy cả rồi đấy!”



Hắc Cẩu nói: “Nói cách khác, Đinh đoàn trưởng giữ nhiều súng ống lương thảo, nhưng lại không tiếp tế cho đội cạn lương ở ngoài tiền tuyến?” (Cạn lương: hết lương thực)



Đinh Hoành Lỗi và Lý liên trưởng đều sửng sốt. Lý liên trưởng tức giận túm lấy cổ áo Hắc Cẩu: “Cậu đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”



Hắc Cẩu chỉ cười nhạt, ánh mắt cũng rất lạnh lùng. Hắn vươn tay nắm lấy bàn tay đang tóm cổ áo mình, ngầm ra sức, khớp xương bị dồn nén phát ra âm thanh. Mặt Lý liên trưởng biến sắc, tức giận vung nắm tay lên: “Cậu!”



Đinh Hoành Lỗi ấn vai Lý liên trưởng giữ hắn ta lại: “Nhất Vượng! Làm gì vậy!”



Lý Nhất Vượng phẫn nộ thu tay về, đẩy Hắc Cẩu ra lui về phía sau Đinh Hoành Lỗi.



Đinh Hoành Lỗi bước hai bước tới trước mặt Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu. Vẻ mặt Diệp Vinh Thu toát lên sự coi thường: “Đinh đoàn trưởng còn có việc gì sao? Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ. Ngủ sớm một chút tốt cho thính giác, đỡ phải nghe kẻ u mê nói nhàm.”



Đinh Hoành Lỗi híp mắt lạnh lùng quan sát bọn họ: “Cố Tu Qua cho hai cậu được cái gì tốt? Ngay cả nhà, quê hương, tính mệnh cũng không màng mà đi theo hắn ăn không no ngủ không yên?”



Diệp Vinh Thu phản bác: “Tôi mới không thèm theo anh ta! Càng không theo cái đám cặn bã đi tính toán bắt nạt người Trung mình!”
Diệp Vinh Thu nghe Điền Cường giải thích, đại khái hiểu là Cố Tu Qua và Đinh Hoành Lỗi muốn tranh nhau một hạng mục. Mặc dù chuyện này không liên quan gì đến anh, nhưng thân là một thành viên trong đoàn, thấy Cố Tu Qua quang minh chính đại đối nghịch với Đinh Hoành Lỗi, anh cũng cảm thấy vui vẻ như những người khác.



Mặt Đinh Hoành Lỗi đầy đắc ý, thấp giọng nói: “Cố đoàn trưởng, các sư đoàn khác đều không có người Đức cố vấn, có biết vì sao họ lại phái cố vấn đến sư đoàn ta không? Biết họ muốn hướng về phía ai không?”



Cố Tu Qua cố ý kêu to: “Sao, các sư đoàn khác không có sao? Phạm sư trưởng của chúng ta lần này được nở mày nở mặt rồi!”



Mặt Đinh Hoành Lỗi đen lại, cười lạnh nói: “Cố đoàn trưởng, người sang ở với người..”



Lời còn chưa dứt, đột nhiên Cố Tu Qua hét lớn: “Ồ! Phạm sư trưởng! Tới đây, tới đây, tôi vừa nhắc đến ngài!”



Đúng lúc Phạm Lực đi ngang qua sân, Cố Tu Qua kéo ông tới, lớn tiếng hỏi: “Phạm sư trưởng, nghe nói sắp có người Đức tới sư đoàn chúng ta làm cố vấn? Ngài định chọn một liên trưởng đi làm phụ tá cho người kia sao? Đã chọn được ai chưa?”



Phạm Lực vẫn chưa chọn được ai, mơ mơ màng màng nói: “Vẫn chưa.. chọn được người.”



Giọng Cố Tu Qua lại càng lớn hơn: “Hay à nha! Tôi chưa được thấy người Đức bao giờ!” Gã quay đầu hỏi mọi người: “Mọi người đã thấy bao giờ chưa?”



Mọi người cười cười lắc đầu.



Cố Tu Qua nói: “Chuyện quan trọng như vậy nên chuẩn bị thật tốt, không thể làm càn đâu! Không bằng ta mở một trận so tài đi! Mỗi đoàn cử ra một người đi thi đấu, để gã người Đức kia làm trọng tài rồi tự chọn, xem gã ta muốn ai đi theo bưng nước rửa chân hầu hạ mình? Mọi người thấy thế nào? Tống đoàn trưởng? Anh thấy sao? Quách liên trưởng?” Gã liên tục hỏi những đoàn trưởng và liên trưởng đang đứng đó xem náo nhiệt.



Mọi người trong sư đoàn sớm đã không vừa mắt với Đinh Hoành Lỗi, lần này cứ như vậy mà thuận theo Cố Tu Qua.



Tống đoàn trưởng nói: “Được đó, được đó.”



Quách liên trưởng nói: “Ý kiến của Cố đoàn trưởng rất hay, rất hay.”



Cố Tu Qua hét lên: “Mọi người đều không có ý kiến gì phải không? Nếu có ý kiến là sợ người của mình không làm được nhé!”



Mặt Đinh Hoành Lỗi đen như than. Một lát sau, hắn ngoài cười nhưng trong không cười hỏi Cố Tu Qua: “Cố đoàn trưởng định cử ai đây?” Hắn liếc nhìn Lưu Văn đang đứng nghiêm sau lưng Cố Tu Qua.



Không ngờ Cố Tu Qua không liếc Lưu Văn đến một cái mà rướn cổ lên tìm trong đám đông, hét lớn: “Diệp Vinh Thu, tới đây.”



Diệp Vinh Thu bị điểm danh, ngơ ngơ ngác ngác đi ra từ trong đám đông.



Cố Tu Qua chỉ vào anh, nói: “Cậu! Từ hôm nay trở đi được thăng quân hàm! Thăng lên thiếu úy! Đã chăm chỉ làm tốt nhiệm vụ hậu cần!”