Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 61 :

Ngày đăng: 19:28 19/04/20


Ăn sáng xong được nghỉ ngơi một chút. Diệp Vinh Thu ngồi cùng một chỗ với đám lính trong đoàn, mọi người đều khích lệ anh, cũng không phải vì họ thấy hiếm lạ với lão người Đức, mà vì hôm nay Diệp Vinh Thu thay mặt họ xuất chiến cho đám Đinh Hoành Lỗi kia sáng mắt ra, cho nên mọi người đều nhiệt huyết sôi trào, muốn Diệp Vinh Thu có thể giúp họ nở mày nở mặt.



Điền Cường vỗ mạnh xuống vai Diệp Vinh Thu, cắn răng trợn mắt mà tâng bốc anh: “Giỏi lắm! Cậu phải cố gắng đấy, chỉnh chết bọn ranh kia đi cho mọi người nhìn, cho mấy con rùa kia sau này không dám ho he ngang ngược nữa! Thích bắt nạt thì đi mà bắt nạt giặc Nhật ấy!”



Bì Hồ móc ổ bánh sáng nay anh giấu được đưa cho Diệp Vinh Thu: “Ăn nhiều vào một chút! Đói thì lấy đâu ra sức mà thi.”



Một cậu nhóc quê ở Ôn Châu xán tới bắt đầu bóp chân cho Diệp Vinh Thu: “Anh Diệp, em thấy anh lợi hại nhất đó. Thua những người khác cũng chẳng sao, nhưng nhất định phải thắng thủ hạ của họ Đinh đấy, cho chúng ta được nở mày nở mặt.”



Điền Cường đạp bay cậu nhóc kia ra mà hô to: “Nói gì thế, thua là thua thế nào. Không được thua, Diệp Tử nhà chúng ta là ai, súng máy Tiệp Khắc kia là một tay cậu ấy sửa đó, chẳng lẽ không thắng được thằng ranh kia?”



Cố Tu Qua chắp tay sau hông, dẫn Lưu Văn và Quách Võ ung dung đi tới, nhìn Diệp Vinh Thu cười không ngừng: “Lát nữa thi rồi, cảm thấy thế nào hả?”



Diệp Vinh Thu nhìn bộ dạng thảnh thơi của Cố Tu Qua mà tức giận nói: “Không thấy thế nào cả.”



Cố Tu Qua cười hì hì nói với mọi người: “Ui dào, mọi người đừng gây áp lực cho cậu ấy, không thắng cũng có sao đâu. Lão Đức cũng đâu có chạy, không làm trợ thủ thì thôi, sau này vẫn gặp được mà. Cùng lắm thì để thằng ranh Lý Nhất Vượng kia thắng, xong nó diễu võ dương oai ngáng chân mọi người thôi chứ có gì đâu.”



Hắc Cẩu nói: “Lời này sáng nay tôi đã nói với anh ấy rồi.”



“Thế hả.” Cố Tu Qua làm vẻ mặt mới lạ: “Nói rồi hả? Vậy cũng tốt, đừng để cậu ta bị áp lực. Tôi chọn cậu ta cũng đâu có hi vọng cậu ta thắng, tham dự là được rồi.”



Hắc Cẩu hớn hở nói: “Đoàn trưởng, cho tôi hỏi cái này với, sao anh không chọn tôi? Sao không chọn Lưu trung úy và Quách trung úy?”



Cố Tu Qua nói: “Cậu đánh trận tốt, rất có ích trong đội. Lưu Văn và Quách Võ thì phải làm việc cho tôi, đến nước rửa chân tôi còn chẳng có người bưng thì cớ gì lão Đức lại được hời? Diệp Tử cậu ta khác với mọi người, đến súng còn chẳng cầm xong, tôi nghĩ gì thì gì cũng phải tìm chút chuyện cho cậu ta làm, nên mới để cậu ta đi.” Gã cúi đầu nhìn Diệp Vinh Thu: “Sao, cậu nghĩ mình không thể làm được việc này hả?”



Diệp Vinh Thu giận thấu can. Hắc Cẩu và Cố Tu Qua kẻ xướng người họa đến hăng say, sao anh có thể không nhìn ra hai người kia đang bày trò khích tướng? Tuy biết rõ họ đang khích tướng nhưng anh vẫn thấy bực, dù sao họ cũng coi thường anh thật nên mới khích tướng như vậy, nếu như họ thật sự nghĩ anh có thể làm được thì đã chẳng nói thế kia. Diệp Vinh Thu càng nghĩ càng thấy bực: Tiên sư bố mấy người, cứ chờ đó mà coi, ông sẽ thắng cho mấy người sáng mắt ra!!




Cố Tu Qua nói: “Còn nói nhảm nữa thì lấy khẩu nhị thập hưởng bên hông chú ra mà tự sát.”



Tiêu Dũng ra lệnh bắn, mọi người bắt đầu cầm súng lên hướng về mục tiêu, mỗi người bắn mười phát. Thành tích của Lý Nhất Vượng là tốt nhất, trúng tám trên mười, ngoài Diệp Vinh Thu ra thì người bắn kém nhất chỉ trúng ba trên mười, còn Diệp Vinh Thu thì có hai phát trúng —— hai phát trúng vào bia ngắm của người khác.



Diệp Vinh Thu rất muốn làm thật tốt, làm thật hay, anh muốn chứng minh bản thân cho Hắc Cẩu thấy anh rất giỏi, không hề thua kém Hắc Cẩu. Nhưng có những việc không phải cứ muốn là sẽ làm được ngay, hôm qua luyện tập xong, cả người anh đau nhói cứng đơ, không có chỗ nào là ổn cả, quả thật ở phương diện này anh rất không xong.



Bắn súng xong thì đến thi cận chiến, cũng không phải thi đấu thực sự mà chỉ như huấn luyện quân sự. Sáu người, hai người một nhóm, có chết hay không chứ, Diệp Vinh Thu và Lý Nhất Vượng lại bị xếp cùng một nhóm với nhau. Đến phiên Lý Nhất Vượng quật ngã Diệp Vinh Thu, hắn hạ thủ vừa nhanh vừa tàn khốc, không nhìn ra chút mệt nhọc nào, quật Diệp Vinh Thu ngã mạnh xuống đất, khiến Diệp Vinh Thu thất điên bát đảo, nửa ngày không bò dậy nổi tới lượt Diệp Vinh Thu quật ngã Lý Nhất Vượng, tư thế của anh không đúng, khí lực cũng không đủ, Lý Nhất Vượng cố ý đứng yên không cho Diệp Vinh Thu hoàn thành động tác quật ngã, người khác đứng ngoài xem, thấy rõ động tác của Diệp Vinh Thu sai lè lè, còn Lý Nhất Vượng thì cố tình gây khó dễ.



Thi đấu cận chiến xong, Lý Nhất Vượng tiến đến ghé vào tai Diệp Vinh Thu, giọng điệu đầy giễu cợt: “Cậu muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của lão người Đức kia sao?”



Diệp Vinh Thu giận dữ lấy vai huých hắn, nhưng không ngờ mình bị đụng đến lui ngược về phía sau.



Nói tóm lại, hết thảy đều không xong. Diệp Vinh Thu càng muốn thắng thì lại càng căng thẳng, càng cố lại càng bết bát, mà thi đấu cùng anh lại là đám lính lão luyện, có muốn vãn hồi cũng chẳng được.



Sau khi cuộc so tài kết thúc, Phạm Lực và Finn Haugen xuống bục đứng. Phạm Lực dẫn Finn Haugen đi tới trước mặt sáu người. Diệp Vinh Thu chỉ thấy mất hết hi vọng, anh mệt chết đi được, mệt đến mức không muốn tiếp tục đứng ở đây cho người ta chỉ trỏ xoi mói nữa. Anh đã đánh tuột tất cả, Hắc Cẩu và Cố Tu Qua nói không sai, anh chẳng được tích sự gì cả. Anh còn lý do gì để ở lại đây nữa? Hay.. thôi đi.



Phạm Lực nhìn Diệp Vinh Thu mà thất vọng lắc đầu, quay đầu hỏi Finn Haugen: “Haugen tiên sinh, ngài thấy sao?”



Ánh mắt nghiêm nghị của Finn Haugen chầm chậm lướt qua mấy người. Ngoại trừ Diệp Vinh Thu ra, năm người còn lại đều đối mắt nhìn ông. Trên mặt Lý Nhất Vượng còn mang theo nụ cười đắc thắng. Hắn vẫn là một người lính tốt, tuy rằng không được ra chiến trường đánh giặc, nhưng hắn vẫn là một người lính xuất sắc.



Finn Haugen nhìn xong cũng không lập tức chọn người. Ông quay đầu nói với Phạm Lực vài câu, Phạm Lực gật đầu, xoay người ra lệnh cho cấp dưới của mình, cấp dưới kia chạy đi, chốc lát sau ôm một rương đồ quay về.



Finn Haugen nhìn sáu người liên trưởng, chậm rãi nói: “Mọi người vất vả rồi, mọi người đều là những người lính tốt. Tôi có chút lễ vật tặng cho mấy người, nhưng có thể coi là lễ vật được hay không thì phải xem biểu hiện của mấy người thế nào nữa.”