Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 78 :
Ngày đăng: 19:29 19/04/20
Giằng co gần tháng trời, cuối cùng trận chiến kịch liệt lại bắt đầu rồi. Chỉ là lần này, trung tâm giao chiến không phải ở chỗ Cố Tu Qua bọn họ mà ở đỉnh núi phía đối diện.
Lính trong đoàn đêm hôm khuya khoắt bị gọi dậy, khẩn trương cầm vũ khí của mình lên chuẩn bị nghênh chiến, tiếng bắn nhau từ xa xa vọng lại khiến họ vừa căng thẳng vừa mờ mịt —— trung tâm giao chiến không phải ở chỗ bọn họ.
Điền Cường ôm súng máy đợi một lúc nhưng chẳng thấy gì, buồn bực nhắm ống bắn về phía đỉnh núi đối diện: “Chuyện gì đây? Giặc tự đánh nhau à?”
Bì Hồ hả hê nói: “Nội chiến sao? Càng tốt!”
Hắc Cẩu vẫn cầm kính viễn vọng nhìn xem tình hình ở phía đối diện, một lát sau nói: “Hình như không phải đâu.”
Từ khi tiếng súng vang lên, phía đối diện bắt đầu xảy ra hỏa hoạn. Lính họ nhìn qua kính viễn vọng thấy có người đang đứng trên núi đốt thùng dầu rồi đẩy xuống chân núi, nhưng còn chưa kịp đẩy thùng dầu đã bị giặc Nhật bắn nổ, thùng dầu vỡ ra nổ tung, mọi người đứng quanh vì sóng nhiệt quá mạnh mà ngã xuống, cũng không dậy được nữa.
Nhưng ngay sau đó lại có người đốt thùng dầu tiếp tục đẩy xuống chân núi, quân Nhật điên cuồng bắn phá hòng ngăn cản, nhưng không sao cản nổi, thùng dầu rơi xuống doanh trại Nhật, nổ tung không ít người.
Khác với cảnh tượng náo loạn trên đỉnh núi, trong lô cốt vô cùng an tĩnh, mọi người nhìn chăm chăm, nghĩ không ra đây là thần binh nơi nào giáng xuống cùng giao chiến với giặc Nhật. Chỉ có nhịp thở Cố Tu Qua mỗi lúc một gấp, gân xanh trên trán giật giật: Gã rất rõ, đây chính là kế hoạch tiến công của gã, để có kế hoạch tiến công này, gã và đám Lưu Văn Quách Võ không ngừng chỉnh rồi lại sửa, nhưng bởi vì không có cách nào giảm tỉ lệ thương vong xuống tối thiểu, cũng chưa có được sự cho phép của cấp trên nên không thể tiến hành. Lưu Văn và Quách Võ là hai người trợ thủ gã tin cậy nhất, trừ họ ra, gã còn từng say rượu lỡ tiết lộ kế hoạch này với một người —— người đó không ai khác chính là Trương Tiểu Miêu.
Lưu Văn đặt ống nhòm xuống, do do dự dự nhìn Cố Tu Qua: “Đoàn trưởng, hình như là… quân cách mạng.”
Cố Tu Qua cắn chặt răng, vài giây sau mới hỏi: “Có chừng bao nhiêu người.”
Lưu Văn đưa kính viễn vọng sang cho gã nhìn: “Có không ít, chí ít… không chỉ có mấy người kia.”
Cố Tu Qua nắm tay thành đấm mà siết chặt. Không nghi ngờ gì nữa, gã đã bị gạt. Có lẽ không nên nói là bị gạt, mà là phản bội thì đúng hơn? Đám Trương Tiểu Miêu kia cũng không phải dân binh bình thường, giờ ở đỉnh núi phía đối diện kia chính là quân vũ trang cách mạng, là quân đội chính quy! Tâm tình Cố Tu Qua lúc này đây vô cùng hỗn loạn, mà tận cùng của hỗn loạn chính là sự phẫn nộ, cảm giác phẫn nộ này cũng có một ít ‘giận chó đánh mèo’, bởi vì hắn không chỉ tức giận với mình đám người đó.
Bì Hồ không nói gì, anh liếc mắt nhìn Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu, chỉ thấy hai người họ đều cúi đầu tự ăn đồ của mình, không phát biểu ý kiến gì.
Cơm nước xong Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu từ hào thông quay về. Đến khi chỉ còn hai người họ, cuối cùng Diệp Vinh Thu cũng nói: “Họ đánh cũng không tồi.”
“Hử?” Hắc Cẩu nhìn anh.
Diệp Vinh Thu do do dự dự hỏi hắn: “Nếu bọn họ không đánh, cậu nghĩ trận này chúng ta có nên đánh không?”
Hắc Cẩu chậm rãi lắc đầu: “Thật ra em cũng hy vọng có thể đánh lại, nhưng khi thấy họ đánh ra nông nỗi ấy, em lại cảm thấy đoàn trưởng không dẫn chúng ta đi là đúng đắn.”
Diệp Vinh Thu thấy hắn đồng quan điểm, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nếu họ không đánh, tôi cũng không biết trận chiến kia sẽ khó khăn như vậy, tôi không hiểu được, rốt cuộc họ là thắng hay là bại. Họ bị chết nhiều người như vậy, bị đánh thảm tới như vậy, trong khi doanh trại Nhật chỉ bị đốt vài cái, như vậy có đáng không?”
Hắc Cẩu nhìn anh bằng ánh mắt thâm trầm, sau đó vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt tóc anh. Trận đánh vừa rồi thực sự khiến hắn chấn động, tuy rằng mấy tháng này hắn đã trải qua không ít trận đánh, có thắng mà cũng có bại, nhưng phần lớn đều là địch kề lưỡi lê đến cổ mới phản kích, giờ tình thế như này, cơ hội có thể chủ động đánh là rất hiếm hoi. Bởi vậy nên hắn từng mong Cố Tu Qua có thể dẫn họ đi phản kích một lần rồi thắng Nhật đầy huy hoàng. Nhưng mà nhóm hồng quân kia làm hắn nhớ đến cái chết của Mã Lâm. Trốn trong lô cốt gần một tháng, hắn gần như quên mất bản chất chiến tranh hung tàn tới cỡ nào. Phần lớn thời gian chiến tranh đều là mạng đổi mạng, hơn nhau ở chỗ đổi nhiều hay ít, nhưng chiến hữu và địch sao giống nhau mà đặt lên bàn cân so sánh? Cho dù sự mất mát của một chiến hữu có thể đổi lấy hàng trăm tên địch thì có mấy ai nguyện ý muốn đổi, huống hồ, hiện thực lại ngược lại. Hắc Cẩu từng ở phe chủ chiến, hắn không sợ chết, hắn nguyện ý dùng tính mạng mình để đổi lấy sự bình yên cho tổ quốc, cho đồng bào, hắn cầm vũ khí lên là vì chính bản thân hắn muốn bảo vệ, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến đồng bào mình bị nổ đến nát vụn khiến hắn rơi vào trầm tư. Giả như người chết kia không phải là hắn mà là Diệp Vinh Thu thì sao? Cho dù một Diệp Vinh Thu có thể đánh đuổi một quân đoàn Nhật nghiêm chỉnh thì sao? Kết quả vẫn cứ là không đáng. Huống chi đánh đổi cả Diệp Vinh Thu, đám Bì Hồ, Điền Cường.. cùng tính mệnh của những người chiến hữu khác mà chỉ có thể diệt được mấy tên địch quèn, một trận đánh như vậy liệu có đáng để đánh không? Đáp án vẫn là phủ định. Nhưng bị tấn công nếu không chống cự thì sẽ bị tiêu diệt, vậy nên đánh hay không đây? Vậy như nào mới nên đánh, như nào mới không nên đánh đây? Hắc Cẩu chợt thấy mịt mù.
Sau hôm ấy, Trương Tiểu Miêu cũng không quay lại nữa. Cố Tu Qua phái đặc vụ đi điều tra về hồng quân Trung Quốc. Đặc vụ trở về báo tin cho gã biết, từ trước tới giờ hồng quân Trung vẫn không ngừng gây phiền phức cho quân Nhật, nhưng đều là mấy trò quấy nhiễu không nên chuyện. Thi thoảng họ đánh thắng, khiến quân Nhật gặp chút phiền toái, thi thoảng họ đánh thua, bị quân Nhật diệt ngay tại chỗ.
Lại qua vài ngày, quân Nhật vẫn giữ trầm tĩnh đột nhiên phát động tiến công toàn diện về phía lô cốt.
.o.
M: Như đã giải thích ở vài chương trước. Trong lúc kháng Nhật, ở Trung vẫn âm thầm xảy ra nội chiến Quốc Cộng (quốc dân vs cộng sản). Bạn nào xem hay đọc qua tư liệu về thời dân quốc TQ thì sẽ biết, hai phe này tuy cùng chống Nhật nhưng lại hoạt động độc lập. Mỗi bên đều có bộ phận tình báo và quân đội riêng (tuy có khi họ cùng chung một nhiệm vụ nhưng vẫn làm việc độc lập). Lúc bấy giờ TQ đang theo quốc dân đảng nên phe cộng sản chỉ được hoạt động trong âm thầm. Mãi đến năm 35, 36 hai phe mới tạm thời liên minh với nhau để chống Đế quốc.