Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 81 :

Ngày đăng: 19:29 19/04/20


Tiểu đội ở hậu phương ra sức chống đỡ, Cố Tu Qua dẫn các anh em thân cận rút lui khỏi chiến trường, chật vật trốn trong thôn trang gần đó.



Gã là đoàn trưởng của một đoàn hỗn tạp, vốn là biên chế trong tay kém các đoàn thường nhiều lắm, chẳng qua sau lần chỉnh biên có thêm đoàn Đinh Hoành Lỗi lưu lại, cho nên binh lực dưới tay gã tạm thời vượt qua biên chế phổ thông. Mà Phạm sư trưởng tuổi đã cao, cố ý giao toàn bộ trọng trách lại cho gã, nên trận chiến này binh lực dưới tay gã lên đến con số mấy nghìn người.



Sau này Diệp Vinh Thu mới biết, mấy nghìn người thực tế vẫn chỉ là một đội ngũ rất nhỏ, mà địa phương nơi họ trấn thủ cũng không phải cứ điểm quan trọng. Trong nội bộ quốc quân đảng đang có mâu thuẫn tranh giành lớn, binh đoàn hỗn tạp của Cố Tu Qua trong mắt họ cũng chỉ là bia đỡ đạn mà thôi, cho nên bọn họ ở đây thiếu y thiếu thực, luôn phải chiến đấu cô độc trên chiến trường, không được quân bạn giúp đỡ.



Thật ra trung ương đã sớm mặc kệ tiền tuyến này, không cho ngựa ăn cỏ lại muốn ngựa chạy, cho họ trú quân ở đây kéo dài thời gian, cũng không cho họ viện trợ, thật ra trong mắt quan trên họ đã là người chết từ lâu, chỉ muốn những con tốt thí mạng này hi sinh tính mạng để quân chủ lực ở hậu phương tranh thủ thời gian mà thôi.



Chuyện này, những quân nhân bình thường hiển nhiên không biết, nhưng đám quan trên chắc chắn hiểu. Dưới bối cảnh như vậy, quân nhân bất ngờ làm phản mà bỏ chạy là chuyện thường như cơm bữa, bình thường khi hai bên giao chiến, quân Nhật còn chưa đánh tới trước mặt, lính đã bỏ mặt trận chạy tán loạn, ghê tởm hơn, có những kẻ đầu hàng làm quân ngụy, hướng nòng súng về phía người Trung Quốc.



Nhưng Cố Tu Qua vẫn dẫn thủ hạ của mình đi trấn thủ ngoài chiến trường, dùng tính mạng mình để bảo vệ tiền tuyến. Bọn họ chỉ có mấy nghìn người, trận địa lại rất nhỏ, nhưng vẫn giữ chặt không buông. Đến quân chủ lực của trung ương cũng chưa chắc đã bảo vệ được như vậy, bọn họ cản quân Nhật một tháng, ép quân Nhật điều xe tăng tới mới phá được lô cốt.



Một tháng này, rất nhiều người đã ngã xuống, cuối cùng chỉ còn vài chục người sống sót theo Cố Tu Qua rút lui.



Mười mấy quân nhân bọn họ đã sớm mất liên lạc với tổng bộ, họ trấn thủ ở đây đã lâu lắm rồi, mà tổng bộ ở hậu phương đã sớm rút lui khỏi phía tây. Nếu không muốn thành tiểu đội không có người chỉ huy thì họ phải tìm tới các đoàn khác để gia nhập. Nếu như các đoàn khác gặp chuyện này, đại đa số lính mất chỉ huy sẽ tản ra tìm chỗ cởi quân phục, mỗi người chạy một đường, về nhà tìm cha mẹ tìm người thân, thậm chí cũng có không ít người vào rừng làm cướp. Nhưng Cố Tu Qua chưa nói giải tán, toàn đội không có ai bỏ đi.



Thôn dân gần đó đã sớm chạy nạn từ lúc mới giao chiến, chỉ còn vài người không muốn rời đi thì làm dân binh kháng Nhật, lúc này thôn trang vắng vẻ chỉ còn lại vườn không nhà trống, không thấy một bóng ai.
Cố Tu Qua nhặt súng lên ước lượng, sau đó ném cho Diệp Vinh Thu: “Cho cậu năm phút, kiểm tra xem có bao nhiêu vũ khí có thể sử dụng được, có bao nhiêu đạn thích hợp với súng.” Nói rồi dẫn người ra ngoài.



Mấy phút sau, Diệp Vinh Thu ôm súng đi ra, đưa súng và đạn có thể sử dụng được cho Cố Tu Qua. Cố Tu Qua dùng ánh mắt dò xét nhìn mấy chục người vừa rút lui cùng gã, nhanh chóng phát vũ khí cho mọi người, còn mình thì dắt khẩu súng lục bên hông, sau đó dẫn mọi người tiếp tục đi.



Lưu Văn theo sát bên người Cố Tu Qua, Cố Tu Qua bất thường, anh cảm nhận được rõ ràng hơn bất cứ ai, cũng lo lắng hơn bất cứ người nào. Anh thấp giọng nói: “Đoàn trưởng, ta không có quân nhu, chỉ có ít người này, giờ nhanh chóng chạy về phía tây, tốc độ chắc chắn sẽ nhanh hơn giặc Nhật. Nhanh tới cản trước khi quân Nhật hội họp với quân bộ…”



Cố Tu Qua quay đầu nhìn thoáng qua nhóm lính sau lưng mình, không để ý tới Lưu Văn, vừa đi vừa nhanh chóng lấy bản đồ hành quân ra nhìn. Ánh mắt gã dừng tại một điểm trên bản đồ, môi nhếch lên, cuốn bản đồ lại cất vào trong hộp.



Lưu Văn kêu lên: “Đoàn trưởng..”



Cố Tu Qua nhìn anh, ánh mắt có chút lương bạc.



Lưu Văn nuốt nước miếng, bi ai mà thấp giọng nói: “Chỉ còn ít người này.”



Cố Tu Qua vuốt nhẹ lên khẩu súng lục dắt bên hông, lặp lại: “Chỉ còn ít người này.” Sau đó gã không nói gì nữa.