Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 88 :

Ngày đăng: 19:29 19/04/20


“Chính ủy, chính ủy!” Một cậu trai trẻ tuổi vừa gọi to vừa chạy về phía bên bờ. Bên bờ có một chàng trai đang ngồi xổm, nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, chàng trai vội vã quay đầu lại, trông thấy cậu trai kia chạy tới gần, gương mặt bởi vì hưng phấn mà phớt hồng, cậu chạy quá nhanh, không kịp phanh, suýt chút nữa đẩy chàng trai được gọi là chính ủy kia ngã xuống sông.



Chàng trai bị cậu đụng ngã xuống đất, phản ứng rất mau lẹ, lập tức đỡ cậu trai đè nặng trên người mình dậy, lui hai bước, cách bờ sông xa ra một khoảng để tránh rơi xuống sông. Chàng trai thở phào một hơi, lúc này mới sừng sộ lên mà trách mắng cậu trai kia: “Loi cha loi choi! Tiểu Triệu, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, làm việc gì cũng không được vội vã hấp tấp như vậy, giữa chốn công cộng không được gọi tôi là ‘chính ủy’, nhỡ giặc ngụy với đặc vụ của địch nghe thấy thì làm sao bây giờ?”



Cậu trai được gọi là Tiểu Triệu kia ngượng ngùng gãi đầu một cái, nhìn quanh bốn phía, sau đó cười cười: “Chẳng phải không có ai sao?”



Chính ủy lắc đầu, vẫn còn sợ hãi mà ngoái đầu liếc nhìn con sông phía sau lưng.



Tiểu Triệu ló đầu nhìn thoáng qua sông. Thật ra đây là một con sông khá cạn, nơi sâu nhất cũng không cao quá thắt lưng. Mọi người đều biết chính ủy có một tâm bệnh, không biết là sợ sông hay thích sông, cứ những khi được ở một mình anh lại chạy đến bờ sông ngồi đờ ra, họ thay đổi qua vài trận địa, chỉ cần ở nơi đó có sông thì nhất định chính ủy sẽ đi tới ngồi, ai mà có việc không tìm được chính ủy thì cứ tới bờ sông tìm, kiểu gì cũng thấy anh. Nhưng chính ủy của họ lại rất sợ nước, có lần mấy anh em xuống sông tắm, thuận tiện rủ chính ủy xuống cùng, anh sống chết không chịu xuống, có lần có người đùa quá trớn kéo anh xuống sông, nước mới ngập đến đôi chân trắng như bánh màn thầu của anh thôi mà mặt anh đã trắng bệch, gào ầm hết cả lên, làm mọi người xung quanh sợ hãi vội vã kéo anh lên bờ. Sau này nghe anh kể, hình như anh từng rơi xuống sông một lần, thiếu chút nữa mất mạng, cho nên trong lòng có bóng ma, vậy nên không chịu xuống sông. Nhưng mâu thuẫn ở chỗ, người từng bị rơi xuống sông sợ nước, bình thường phải tránh xa mấy nơi này mới phải, nhưng chính ủy lại cứ thích ngồi bên bờ sông ngẩn ra. Tiểu Triệu lén nhìn anh vài lần, nhận ra ánh mắt chính ủy nhìn chằm chằm về phía dòng nước, bộ dạng như đang chờ thứ gì đó trôi tới.



“À phải rồi!” Tiểu Triệu đột nhiên nhớ ra lý do mình tới đây, cẩn thận lấy trong ngực ra một bao vải, mở từng lớp từng lớp một, bên trong hiện ra một khẩu súng lục. Cậu như muốn giành công mà đưa khẩu súng kia cho chính ủy: “Anh xem đi!”



Chính ủy cầm lấy cây súng, nhìn thoáng qua: “Súng Browning Hi-Power đây mà, lấy đâu ra vậy?”



Tiểu Triệu nhìn chòng chọc chính ủy, chỉ thấy anh lật qua lật lại khẩu súng, Bạch bột gì gì đấy cậu không biết, nhưng nghe có vẻ như rất ngầu, thế là cậu đắc ý nói: “Em nhặt được đấy!”



Chính ủy ậm ừ đáp một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên, lấy băng đạn ra ngoài kiểm tra: “Nhặt được à?”
Quả nhiên, chính ủy nghiêm mặt nói: “Mai tôi phải kiểm tra súng của các cậu mới được.”



Đúng lúc này, ở ngã ba có một người vác đồ thuê đi tới. Người vác đồ thuê kia thân trên để trần, quần áo rách rưới khoát lên vai, cánh tay ngăm đen dính không ít bùn đất, trên lưng còn có một vết sẹo dài, không biết là do dao hay do vật gì tạo thành.



Chính ủy đang nói chuyện với Tiểu Triệu, đưa mắt nhìn qua người vác thuê kia, vừa nhìn xong, anh như bị sét đánh mà cả người run nhè nhẹ, ánh mắt dán chặt vào vết sẹo trên lưng người vác đồ kia.



Tiểu Triệu nhận ra chính ủy bất thường, không khỏi liếc mắt nhìn người vác thuê đi trước, đột nhiên giật mình một cái, kéo chính ủy ra phía sau bảo vệ, trầm giọng nói: “Anh ta là đặc vụ sao?” Mấy năm này quốc dân đảng ngoan cố, không dành tâm tư chống Nhật mà lại toàn lực đối phó với hồng quân bọn họ, hai năm qua liên tục xảy ra các vụ thảm án, không ít đồng chí lãnh đạo gặp nạn.



Chính ủy đẩy Tiểu Triệu ra, như phát điên mà chạy về phía người vác đồ kia, lớn tiếng hô: “Dừng lại!”



.o.



Chính ủy: viết tắt từ Chính trị ủy viên, là danh xưng của các cán bộ chuyên trách đại diện quyền lãnh đạo chính trị của nhà nước (hoặc chính đảng) trong quân đội, thực hiện quyền giám sát chính trị đối với các chỉ huy quân sự và lãnh đạo công tác giáo dục chính trị trong quân đội.



Browning Hi-Power