Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 9 :
Ngày đăng: 19:28 19/04/20
Mấy lời Hắc Cẩu nói khiến Diệp Vinh Thu trằn trọc suốt cả đêm. Không phải anh một mực không chịu thừa nhận bản thân đã làm sai điều gì, mà là Hắc Cẩu nói Phùng Chân và người nhà so với anh còn vô tội hơn khiến anh đứng ngồi không yên. Trên thực tế, từ lúc được Hoàng Tam thả mặc, trong lòng anh vẫn luôn nhấp nhổm bất an, đến khi thấy người nhà vất vả gian khổ vì chuyện của mình, anh lại càng bất an hơn nữa, chỉ là chính anh cũng không rõ đến tột cùng mình lo lắng là vì cái gì. Bởi vì sợ hãi sao? Không hoàn toàn là như vậy. Lời Hắc Cẩu nói ngày hôm nay đã thức tỉnh anh, khiến anh rõ những bất an này đến từ áy náy. Trước đó anh không rõ, bởi anh không nghĩ đấy là lỗi của mình, thực tế anh đã kéo rất nhiều người xuống nước cùng, nhưng sau tất cả anh lại không làm gì, chỉ như con rùa đen mãi rúc đầu trong cái mai, sợ Hoàng Tam động tới một sợi tóc.
Cho nên ngày hôm sau, Diệp Vinh Thu bắt đầu hành động. Đương nhiên anh không làm loại chuyện thấp hèn mà Hắc Cẩu bảo, anh suy tính những chuyện mà mình có đủ khả năng làm được.
Sáng sớm, Hắc Cẩu vừa tới dinh thự nhà họ Diệp, cửa lớn liền mở ra, một người làm chạy tới, cung cung kính kính nói với hắn: “Hắc tiên sinh, thiếu gia nhà tôi mời tiên sinh vào ngồi.”
Hắc Cẩu cảm thấy khó hiểu, không biết là vị thiếu gia nào, nhưng nếu đã có người mời hắn vào thì tội gì phải đứng ngoài trời hít gió lạnh, cho nên hắn cũng không từ chối, tùy tiện bước vào nhà họ Diệp.
Diệp Vinh Thu ngồi trong phòng khách, thấy Hắc Cẩu đi vào, vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh, ngạo mạn kêu người làm tới: “Đi lấy cho tên ấy một cốc sữa đậu nành nóng.”
Thế là lập tức có người dẫn Hắc Cẩu đến ghế ngồi, đưa cho hắn một cốc sữa đậu nóng hổi. Hắc Cẩu có chút hiếu kỳ nhìn Diệp Vinh Thu: “Ồ, buổi sáng tốt lành, nhị thiếu gia, tôi thay…”
Diệp Vinh Thu giơ tay lên ngăn hắn lại: “Không cần phải nói.” Anh uống một ngụm sữa đậu, lạnh lùng nói: “Bên ngoài trời lạnh, cậu cứ ngồi đây mà chơi.”
Hắc Cẩu thản nhiên nhận lệnh.
Ăn sáng xong, Diệp Vinh Thu nói: “Tôi đi lên lầu đọc sách, cậu vào khách phòng mà nghỉ ngơi, tôi sẽ kêu người đưa sách tới cho cậu xem.” Dứt lời liền xoay người đi lên lầu. Hắc Cẩu không chút dị nghị, theo người làm đi tới khách phòng.
Diệp Vinh Thu không dám đắc ý quá nhiều, anh quay về kể chuyện này cho Diệp Hoa Xuân, Diệp Hoa Xuân lập tức liên hệ với hiệu trưởng Tống, quả nhiên hôm sau hiệu trưởng Tống dẫn người tới xem hàng, nhìn vải xong khen không dứt lời, quyết định giao cho Diệp gia, đồng thời còn rộng rãi để lại hơn mười lăm bạc tây làm tiền đặc cọc.
Nếu cuộc trao đổi này thành công, cửa hàng vải nhà họ Diệp có thể chống đỡ được ít nhất ba tháng nữa. Diệp Hoa Xuân hết sức vui vẻ, khen em trai giỏi giang không ngớt, Diệp Vinh Thu cũng lấy làm đắc ý.
Hai ngày này, cứ sáng sớm là Diệp Vinh Thu lại mời Hắc Cẩu vào nhà, bản thân thì chạy ra ngoài, tránh được cái đuôi Hắc Cẩu vốn luôn bám theo sau. Tối đến anh trở lại Diệp gia, Hắc Cẩu vẫn đang nằm trong khách phòng ngủ ngon lành, chẳng chút hoài nghi xem anh có đi đâu hay không. Hôm nay Diệp Vinh Thu hoàn thành mọi việc xong xuôi, có thể hãnh diện đứng trước mặt Hắc Cẩu.
Buổi tối anh về nhà, cởi áo choàng ra trực tiếp đi tới khách phòng. Hắc Cẩu đang cầm một cái que, mải mê chơi với con vẹt Diệp gia nuôi, liếc mắt thấy Diệp Vinh Thu đi tới, buông que xuống quan sát anh một phen, nhếch môi cười nói: “Ồ, có vẻ như tâm tình nhị thiếu gia hôm nay rất tốt.”
Khóe miệng Diệp Vinh Thu không kiềm chế được mà cong lên. Công nhân trong nhà xưởng đang bắt đầu làm việc không ngừng nghỉ, có lẽ trước năm mới sẽ hoàn thành xong đơn hàng của hiệu trưởng Tống, đến khi nhận được tiền rồi, Diệp gia có thể vượt qua được khó khăn này. Hoàng Tam nói cho anh hai tháng, còn nói sẽ không ép buộc anh, chỉ cần anh có thể chống đỡ, Hoàng Tam sẽ phải thực hiện lời hứa của bản thân! Đến lúc ấy, Hắc Cẩu cũng phải cuốn xéo khỏi tầm mắt anh.
Hắc Cẩu cười cười, lại cầm cái que lên, vừa trêu đùa con vẹt vừa nói: “Nhị thiếu gia, nghe người làm nhà anh nói, con vẹt này đến từ nước ngoài, lúc mới tới không quen với khí hậu nơi đây, không chịu ăn uống gì, thiếu chút nữa thì chết.”
Diệp Vinh Thu nhíu mày, có chút khó hiểu: “Đúng vậy.”
Hắc Cẩu nói: “Bây giờ thì được nuôi đến béo tốt rồi, mập đến nỗi không bay nổi. Trước đây nó luôn cho là mình rất giỏi, có thể bay rất xa, nhưng bây giờ bị nhốt thành thói quen. Nó học cách an phận mà nhận mệnh, không thay đổi được cái khác thì phải thay đổi chính bản thân mình.”
Diệp Vinh Thu nghe xong cảm thấy rất khó chịu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hắc Cẩu, xoay người ngạo mạn rời đi.