Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 96 :

Ngày đăng: 19:29 19/04/20


Sáng sớm Diệp Vinh Thu và vài cậu lính thay trang phục thường dân, đi tới Vũ Xương.



Hoàng Mộ phái một nhóm năm người đi theo bảo vệ Diệp Vinh Thu, sáu người họ chia làm hai tốp lần lượt vào thành Vũ Xương.



Vũ Xương bị Nhật chiếm giữ, ra vào đều cần giấy thông hành, Hoàng Mộ đã giúp đám Diệp Vinh Thu chuẩn bị xong giấy thông hành. Nếu như là mấy năm trước, muốn trà trộn vào thành sẽ không dễ dàng như vậy, còn bây giờ thì không quá khó khăn như trước kia nữa. Từ hai năm trước, Mĩ đã tuyên chiến với Nhật, Nhật và Trung cũng đã chiến tranh sáu năm, quốc lực đã trống rỗng từ lâu, Nhật cũng không còn điên cuồng cướp đoạt lãnh thổ và tài nguyên Trung Quốc như trước kia nữa, những nơi bọn chúng chiếm đóng đều như vậy, nếu bọn chúng binh lực không đủ sẽ cho người Trung quản lý người Trung, mà những người quản lý kia chính là Hán gian. Nơi đây ngư long hỗn tạp, các gián điệp tình báo viên đều phát triển củng cố thế lực mình, ngược lại càng khiến tình hình ở chiến khu thêm phức tạp.



Lần này Diệp Vinh Thu tới Vũ Xương, Hoàng Mộ cũng không để anh tới tìm người không mà còn sắp xếp cho anh nhiệm vụ, muốn anh điều tra về xuyên quân một chút.



Xuyên quân chính là bộ đội của quốc dân đảng ở trong chiến khu 9. Nhưng xuyên quân cũng không phải lực lượng kháng Nhật.



— nói chúng là Hán gian cũng không chính xác, nhưng bọn chúng thật sự khiến người ta phải khinh thường.



Đám xuyên quân này cũng đã ở Ngạc Nam chừng bốn năm năm, thời gian lâu như vậy, cũng không phải là chúng không có xung đột với giặc Nhật, nhưng so với những thủ đoạn chúng nghĩ ra để đối phó với quân cộng thì mấy cuộc xung đột kia rất rất nhỏ. Phần lớn thời gian, bọn chúng coi như không thấy những kẻ xâm chiếm quốc thổ mà dồn gần như toàn bộ tâm tư vào quân cộng. Tất nhiên những việc này đều phải có chỉ thị từ cấp trên, nhưng bọn chúng nguyện ý làm theo chỉ thị. Bọn chúng tận tâm tận lực đối phó với quân cộng, thảm án Bình Giang nổi tiếng ấy cũng là do bọn chúng mà ra.



Với việc này, quân Nhật ngồi ngoài tự nhiên hưởng thành quả.



Quân Nhật tiểu nhân đã hoành hành ngang ngược trên đất Trung nhiều năm. Chiến tuyến kéo dài, phần lớn đều đã rơi vào tay giặc, hậu phương lại bị đế quốc Mĩ để ý, căn bản Nhật không phái quá nhiều người tới thống trị những lãnh thổ mà chúng đã xâm chiếm được từ Trung. Từ lúc chiến tranh mới xảy ra cho tới bây giờ, phần lớn bọn chúng đều đào tạo những người dân Trung đã bán mạng cho bọn chúng để quản chính người Trung. Nhưng không phải người Trung nào cũng dễ dàng điều khiển, cho nên bọn chúng tìm cách khơi mào chiến tranh, để dân Trung tự đấu đá lẫn nhau, không có thời gian để phản kháng bọn chúng.



Gần đây đám xuyên quân nhận được một kho pháo Anh quốc chế tạo, nghe nói có chỗ pháo kia thì sức chiến đấu của các đoàn đội sẽ tăng hẳn lên, cho nên bọn chúng rất xem trọng số pháo này, đi đường còn phái người theo hộ tống. Chuyện vận chuyển vũ khí mới vốn là một bí mật, nhưng cái thời loạn này thì làm gì có cái gọi là bí mật chân chính, tin này cuối cùng cũng đến tai Tân Tứ Quân. Tân Tứ quân hết sức kiêng dè với thứ vũ khí mới này của chúng, thủ trưởng vừa hay tin liền đứng ngồi không yên, muốn thăm dò xem con át chủ bài mới này. Đám Diệp Vinh Thu không thể nào tiếp xúc trực tiếp với loại pháo mới này được, dù sao cũng là pháo lớn, thể tích không nhỏ, nhưng nếu Diệp Vinh Thu có thể trông từ xa xem rốt cuộc kia là thứ vũ khí gì, uy lực lớn đến đâu, dù ít dù nhiều Tân Tứ quân cũng có thể dựa vào đó để nghĩ ra biện pháp đối phó.



Nhưng đám Diệp Vinh Thu không biết tuyến đường quốc quân vận chuyển pháo, bọn họ chỉ có thể trốn trong thành trước, sau đó sẽ tìm cơ hội điều tra.



Vào Vũ Xương xong, hai tốp chia ra gặp lại nhau trong quán rượu nhỏ. Ông chủ quán rượu nhìn họ gật đầu, mọi người đều hiểu, ông chủ này cũng là đồng chí.




Khả năng thứ nhất là bết bát nhất, nhưng lão Quách đầu tạm thời không có hành động gì, cũng không có bất cứ biểu hiện gì kì quái, cho nên khả năng này không cao. Nếu là khả năng thứ hai, vậy có thể thấy rõ người ông ta hẹn gặp là một người thần bí, hành tung bất định, sợ bị các thế lực khác truy bắt cho nên không hẹn nhau tại một địa điểm cụ thể mà lại hẹn lão Quách đầu ngoài này.



Con đường này là nơi hẻo lánh vắng vẻ nhất ở Vũ Xương, nơi đây từng bị bom Nhật oanh tạc qua, chỉ còn lại chỗ gạch ngói vỡ, từ lâu không có người sinh sống. Đám Diệp Vinh Thu không biết người lão Quách đầu hẹn sẽ đi từ phía nào, rất sợ bị bại lộ, bởi vậy nên trốn trong một căn nhà dân lung lay sắp đổ.



Đến thở mạnh họ cũng không dám, chỉ im lặng lắng nghe, rình động tĩnh bên ngoài cửa sổ.



Cũng không biết qua bao lâu, con phố yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân.



“Cộp, cộp, cộp.” Có một người không nhanh không chậm đi về phía này.



Tiểu Triệu vội vã hướng về phía cửa sổ nhìn, muốn nhìn rõ xem người đến tột cùng là ai. Khưu Tiến Bộ vội kéo cậu về, hung tợn trừng mắt. Căn nhà này bị tàn phá nghiêm trọng, có thể tìm một nơi che ba người không dễ dàng gì, Tiểu Triệu khẽ động, cậu có thể thấy người khác, nhưng không rõ người kia có thấy cậu hay không! Tuy rằng họ rất muốn biết người lão Quách đầu đợi là ai, nhưng không thể hấp tấp, đáng lẽ ra phải nhân lúc người nọ chạm mặt lão Quách đầu rồi len lén nhìn mới phải, cái cậu Tiểu Triệu này đúng là chỉ biết gây rắc rối!



Tiểu Triệu bị kéo lại, có chút ủy khuất, không biết mình sai ở đâu. Diệp Vinh Thu nhìn cậu lắc đầu, ý bảo cậu yên lặng đợi, Tiểu Triệu bĩu môi, không thể làm gì hơn là co người lại.



Họ căng thẳng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, rất sợ người kia thấy Tiểu Tiệu, nhưng nhịp bước chân của người kia không thay đổi, bước đi vô cùng tùy tính, xem ra cũng chưa thấy Tiểu Triệu, điều này khiến họ thở phào nhẹ nhõm.



Nhưng không biết vì sao, tiếng bước chân kia mỗi lúc một gần, Diệp Vinh Thu cũng càng lúc càng căng thẳng, lòng bàn tay anh đổ mồ hôi, tim đập mỗi lúc một nhanh, như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực.



Anh không biết có phải mình đã điên rồi hay không, mặt mũi người kia thế nào anh còn chưa nhìn thấy, giọng nói thế nào cũng chưa được nghe, nhưng chỉ nghe tiếng bước chân thôi anh đã có cảm giác thân thuộc từ rất lâu, cảm giác chộn rộn lấp đầy tâm trí.



Lúc này, anh khó có thể tỉnh táo được nữa.