Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 98 :
Ngày đăng: 19:29 19/04/20
Đêm ấy, Diệp Vinh Thu mất ngủ.
Anh mất ngủ bởi vì hai nguyên nhân, một là vì nhiệm vụ của anh. Đường dây của lão Quách đầu họ phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới thu thập được, vì thế mà vài đồng chí đã phải hy sinh, họ phải ẩn núp rất kỹ, vì đường dây này của lão ta mà họ phải đối mặt với không ít lần tập kích của quốc quân. Lúc này đánh rắn động cỏ, sợ rằng lão Quách đầu đã phát hiện mình bị cộng quân theo dõi, tổn thất ở đây không phải là nhiệm vụ, mà là thời gian, chiến lược mà họ đã vạch ra. Đương nhiên anh không hy vọng cộng quân và quốc quân giao chiến với nhau, nhưng quốc quân không cố gắng kháng Nhật mà một lòng muốn diệt trừ cộng sản, anh không muốn nhìn chuyện như vậy xảy ra. Lần này bại lộ hành tung, mặc dù Tiểu Triệu là người phải chịu trách nhiệm chủ yếu, nhưng bởi chính anh là người muốn đưa Tiểu Triệu đi theo còn hứa sẽ để mắt cậu ấy nên anh cũng muốn chịu một phần trách nhiệm, anh cảm thấy rất hổ thẹn và áy náy. Lúc đó nếu không phải anh phân tâm phỏng đoán xem người kia có phải Hắc Cẩu hay không mà để ý tới Tiểu Triệu, có lẽ sẽ không để xảy ra chuyện như vậy.
Còn nguyên nhân còn lại, cũng chính bởi vì Hắc Cẩu. Chỉ với cái tên Yamadera Kou thôi đã khiến anh nghĩ rất có khả năng người kia là Hắc Cẩu rồi. Hôm nay, tuy không thể gặp chính diện, nhưng giọng nói ngữ điệu người kia đều trùng khớp với người ở trong trí nhớ anh, nếu như tất thảy chỉ là trùng hợp, vậy anh quả thực phải hoài nghi xem không biết cái người tên Hắc Cẩu kia có thực sự tồn tại trên đời này hay không.
Anh tìm hắn suốt bốn năm, ấy là lần đầu tiên anh cách Hắc Cẩu gần như vậy, chỉ thiếu một bước cuối cùng nữa thôi, chỉ một bước thôi thì anh có thể chính thức gặp lại Hắc Cẩu! Anh cứ nghĩ khi này mình phải rất vui sướng, nhưng trái lại lòng anh lại có chút trĩu nặng.
Yamadera Kou là tên Hán gian nổi tiếng ở Vũ Hán, hắn là tay sai cho Nhật, giúp người Nhật quản lý bách tính Trung Quốc, bao nhiêu người nhắc đến hắn đều hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lột da uống máu.
Hắc Cẩu sẽ làm Hán gian sao? Diệp Vinh Thu không tin. Mợ Nga, Tiểu Hoa, Âu Dương Thanh.. còn có biết bao đồng bào huynh đệ như vậy, anh và Hắc Cẩu đi tới đoạn đường này, đã thấy bao nhiêu người chết đi dưới lửa đạn Nhật. Nhật Bản hủy hoại quê hương hắn thành ra như này, rồi còn bao nhiêu anh em đồng đội đã hy sinh trước mặt hắn như vậy, hắn vĩnh viễn không thể tha thứ cho cái đám xâm lược Nhật kia!
Hiện tại, sự thật ở ngay trước mắt, rất có thể Hắc Cẩu là Yamadera Kou, là cái kẻ bán mạng cho giặc Nhật. Nhưng nếu quả thật như vậy, Diệp Vinh Thu tin nhất định hắn có mục đích của mình.
Độc Thoại!
Cái người kia cũng là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, là tình báo viên hoạt động ngầm ở Nhật, giúp đảng cộng sản họ bóp nghẹn cổ họng giặc Nhật! Tuy rằng không có bất kì bằng chứng nào, nhưng Diệp Vinh Thu vô cùng tin tưởng người kia chính là Hắc Cẩu. Cũng bởi trên mặt nổi Hắc Cẩu làm Nhật ngụy, cho nên hắn mới có thể thu thập được nhiều tin tức như vậy, sau đó đưa tin cho người Trung, giúp họ tránh khỏi lửa đạn Nhật, xua đuổi Nhật! Chịu nhục, đây chính là sở trường của Hắc Cẩu mà! Hồi làm tay sai cho Hoàng Tam, hắn sắm vai một con chó tận tụy, tới mức ban đầu Diệp Vinh Thu hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi!
Rất gần. Hắc Cẩu thực sự ở rất gần anh rồi. Bốn, năm năm tìm kiếm cũng không uổng phí. Cảm ơn trời đất, người ấy vẫn còn sống. Bao nhiêu kiên cường và bình tĩnh của anh thật ra chỉ là lớp ngụy trang, anh sợ Hắc Cẩu chết đi tới nhường nào, mặc dù chưa bao giờ anh chấp nhận khả năng này, nhưng lớp ngụy trang kiên cường kia không phải để gạt người khác, mà để gạt chính bản thân anh.
Thật sự cảm ơn trời đất.
Sáng sớm hôm sau, đảng ngầm bắt đầu họp.
Nhiệm vụ lần này bởi vì ngày hôm qua thất bại nên đã trở nên nan giải. Cũng không phải hôm qua họ không thu hoạch được gì, họ đã theo lão Quách đầu đi tới nhà của một người lái đò, người lái đò này có khả năng liên quan tới chuyện vận chuyển lần này. Người lái đò kia là người của quốc quân sao? Người đó có biết mình sẽ phải vận chuyển gì không? Lão Quách đầu đã phát hiện mình bị theo dõi, liệu có buông tha người lái đò kia để giữ an toàn không? Bao nhiêu câu hỏi như vậy, nhưng đám Diệp Vinh Thu lại chẳng có chút đầu mối nào.
Chu Thư Quyên nói: “Mọi người yên tâm đi, chuyện của lão Quách đầu không cần phải lo nữa, đã có đồng chí của chúng ta để mắt tới ông ấy, nếu như thuận lợi, sẽ sớm có tin tức thôi.”
Diệp Vinh Thu thốt lên: “Đồng chí nào vậy?”
Bầu không khí nhất thời trở nên an tĩnh. Khưu Tiến Bộ nhìn Diệp Vinh Thu bằng ánh mắt phức tạp.
Ban nãy Tiểu Triệu không hiểu chuyện thì quên đi, cậu ta trẻ tuổi, đầu óc xung động cũng là chuyện bình thường. Nhưng sao ngay cả Diệp Vinh Thu cũng vậy? Cũng không phải mọi người nghi kị lẫn nhau, nhưng để đảm bảo an toàn, hẳn là không nên tò mò can thiệp vào mới phải.
Quả nhiên Chu Thư Quyên chỉ liếc mắt nhìn Diệp Vinh Thu, úp mở nói: “Là đảng viên ngầm của chúng ta.”
Diệp Vinh Thu hé miệng muốn nói, cuối cùng lại giữ yên lặng.
Ý của Chu Thư Quyên là tạm thời Diệp Vinh Thu không nên hành động, tất cả giao cho bọn họ, Diệp Vinh Thu chỉ cần đợi tin là được. Đến khi có tin tức về pháo đạn của quốc quân rồi, mọi người nên làm gì sẽ thương lượng sau.
Diệp Vinh Thu thấy Chu Thư Quyên nói gì Đường Trường Thiên đều nghe nấy, xem ra địa vị của Chu Thư Quyên trong đảng ngầm không thấp, có lẽ còn hơn chính ủy là anh. Anh cũng biết thật ra mình không quản được việc gì, cho nên tất cả đều nghe Chu Thư Quyên sắp xếp.
Tan họp, Đường Trường Thiên ra ngoài hoạt động, Diệp Vinh Thu kéo Chu Thư Quyên ra ngoài sân, Tiểu Triệu tò tò muốn đi theo, lại bị Khưu Tiến Bộ kéo về.
Rời khỏi ánh mắt mọi người, Diệp Vinh Thu và Chu Thư Quyên đi tới một giàn hoa, dừng bước.
Diệp Vinh Thu ngưng mắt nhìn Chu Thư Quyên. Đã mấy năm trôi qua, Chu Thư Quyên thực sự đã thay đổi rất nhiều. Một lát sau, anh cất tiếng hỏi: “Bác và anh Hoành Vũ…”
Không đợi anh hỏi, Chu Thư Quyên ngẩng đầu nhìn trời, hy vọng nước mắt chảy ngược trở vào, nhưng đã muộn. Nước mắt cô lăn dài, nức nở nói: “Đã không còn, không còn gì nữa rồi.”