Đoạn Hồn Tuyệt Cung
Chương 2 : Hàn độc ma tôn
Ngày đăng: 14:13 18/04/20
Sau một đêm nghỉ tại đại tửu lâu Thanh Xuân Mộng, sáng hôm sau Ngự Thanh Y Lang, Túy Hồ lão tử và Đông Bích dự định ra dạo vòng quanh phố xá nhộn nhịp. Nhưng vừa ra khỏi đại tửu lâu chưa xa, bỗng Túy Hồ lão tử lại đổi ý nên nói với Ngự Thanh Y Lang :
- La huynh, gặp huynh mừng rỡ quá nên mải mê hàn huyên mà quên bẳng một việc người bạn của đệ đã ký thác nên bây giờ đệ xin phép ra đi trước một bước.
Ngự Thanh Y Lang mau mắn :
- Ồ! Nếu Giang huynh có bận việc thì cứ tự tiện đi. Chúng ta sẽ gặp lại lần khác để đàm luận thỏa thích hơn.
- Đệ cũng mong như vậy, bây giờ đệ xin cáo từ La huynh hãy dạo phố phường cùng với cháu Đông Bích.
Vừa nói dứt, lão chào hai người rồi phút chốc khuất dạng, Túy Hồ lão tử trở ngược đường, lẫn vào đám người đi thật nhanh.
Đông Bích quay mặt nhìn theo dáng suy tư rồi cất tiếng hỏi Ngự Thanh Y Lang :
- Ngoại ơi! Túy Hồ tiền bối cũng là nhân vật giang hồ?
- Ừ, mà cháu hỏi chi vậy?
Đông Bích hơi ngần ngừ rồi mới nũng nịu :
- Cháu hỏi vậy để cho biết, mà có lẽ lão tiền bối đó vang danh bởi cái bầu rượu, lúc nào ông ta cũng giữ bên mình phải không ngoại?
Ngự Thanh Y Lang nhìn Đông Bích nói :
- Cháu nói đúng đấy, vì cái bầu rượu của lão ta là vũ khí phòng thân của lão đấy. Bầu rượu đó được chế luyện đặc biệt lắm, dùng như thép quí vậy. Hơn nữa, nghe nói trong bầu rượu của lão có cái ảo diệu mà hắc bạch giang hồ cũng ngại lắm. Nhưng điều đó là ngoại mới nghe thôi, chứ chưa được thấy lão ta sử dụng bao giờ.
Đông Bích buộc miệng :
- Giang hồ thật là phức tạp.
Ngự Thanh Y Lang tiếp lời :
- Vì vậy mà ngoại muốn cháu có một nhận định rõ ràng, sáng suốt trước khi hành động để tránh cái hậu quả khó lường của tình đời nhân thế.
Khi bóng của Túy Hồ lão tử đã khuất xa trong đám người, hai ông cháu Đông Bích mới quay gót tiếp tục cuộc hành trình đã định.
Vừa đi Đông Bích vừa hỏi :
- Ngoại ơi! Cháu nghe rằng những vị ăn mày mà là cao thủ võ lâm thì ở trong Cái bang và được định cấp bằng gậy và y trang. Song ở Túy Hồ lão tiền bối cháu chẳng thấy ông ta có túi nào cả mà sao cũng là cao thủ lừng danh như ngoại nói?
Ngự Thanh Y Lang gật gù trả lời :
- Cháu có nhiều nhận xét và quan sát lắm. Nhưng riêng trường hợp Túy Hồ lão tử tiền bối lại ngoại lệ. Vì lão ta không muốn gia nhập vào Cái bang, mà cũng không đi xin ăn. Sở dĩ vì vậy lão ta trước kia là đệ tử của một Bang chủ đã quá vãng nên lão hành hiệp dưới danh hiệu lão ăn mày với cái bầu rượu thành danh trong giang hồ.
Đông Bích cười tán đồng :
- Như vậy cũng hay, miễn là mục đích là hành hiệp cứu đời chánh danh là được, không cần chú thiết đến hình thức rườm rà, khi không có thực chất phải không ngoại?
- Ừ! Cháu nghĩ thế cũng phải lắm.
Hai ông cháu Đông Bích vừa chuyện trò vừa dạo ngắm phố hàng, thỉnh thoảng ghé mua các thực dụng hay các món sắm sửa cho những ngày xuân sắp đến.
Mọi việc mua sắm đã xong xuôi thì trời đã quá trưa. Hai ông cháu tìm quán độ trưa, rồi lại tiếp tục lên đường trở về nhà.
Ngự Thanh Y Lang quay sang nói với Đông Bích :
- Vậy là mùa xuân này, ông cháu chúng ta đầy đủ bánh mứt, trà rượu để đón chúa xuân rồi Đông Bích nhỉ?
Đông Bích hớn hở :
- Còn hơn hai mươi ngày nữa là chúa xuân ngự trên vạn vật. Cháu nghĩ đến cái vườn hoa của ngoại mà thấy thích quá. Mặc dù gian nhà cỏ của chúng ta mãi tận trong hốc núi nhưng nó thơ mộng quá phải không ngoại?
Không đợi cho Ngự Thanh Y Lang trả lời, Đông Bích miên man nói tiếp :
- À! Này ngoại này, trời xuân tiết đẹp gió thoảng nghe hương, mà nhà mình lại đủ loại bánh lan thì còn mùi hương nào diễm tuyệt bằng. Trời ơi! Lúc ấy ông cháu mình chắc sẽ thấy thanh thoảng thoát tục biết mấy. Rồi muông chim rừng hợp tấu khúc nhạc xuân chắc hay hơn trong những sáng chúng thường ca hót trên cành bách tùng, hay trên thùy dương chót vót.
Nó đang nói thao thao bỗng nhiên nó ngưng bặt, mặt buồn hiu đột ngột làm Ngự Thanh Y Lang ngạc nhiên nhìn nó hỏi :
- Ủa sao cháu đang vui vẻ mà tại vì sao lại ủ dột vậy?
Đông Bích làm thinh cắm cúi tiến bước không trả lời. Ngự Thanh Y Lang tiến sát bên nó vừa đi vừa ôn tồn :
- Hay là cháu buồn vì cô đơn như hơn mười năm qua. Một mái nhà nhỏ chỉ có hai ông cháu quạnh hiu hủ hỉ với nhau cùng muôn chim, muôn thú vạn hoa thiên nhiên.
Đông Bích chợt ngừng chân, ngẩng mặt nhìn Ngự Thanh Y Lang rồi không hiểu nó muốn nói gì lại thôi, nên ngoại nó mới hỏi :
- Cháu có điều gì thắc mắc cứ nói để ông cháu chúng ta cùng bàn luận xem sao.
Nó yên lặng một chốc rồi nhỏ nhẹ :
- Thôi ngoại ạ, bây giờ chúng ta đi cho nhanh hơn để về nhà cháu có mấy điều xin thỉnh ý của ngoại.
- Vậy mà cháu làm ngoại tưởng là việc gì hệ trọng gấp gấp lắm.
Ngự Thanh Y Lang và Đông Bích mải miết đi cho đến hoàng hôn thì gặp ngả ba một con đường vắng.
Ngự Thanh Y Lang đứng lại nơi ngả ba lên tiếng :
- Cháu hãy đi nghỉ đi, ta và Chưởng môn có việc phải ra và thay mặt Chưởng môn nhân đây có lời cảm ơn thạnh ý của cháu về việc trao lại bửu vật bát khuyên huyền hạt về chùa Thiếu Lâm của bát đệ tử Thanh Chì.
- Xin đại sư đừng dạy vậy, cháu đây còn hơi thở là muôn lòng ghi tạc nghĩa cứu sanh của đại sư.
- Thôi được rồi, bây giờ chúng ta lui để cho cháu yên nghỉ vậy.
Hai vị đại sư lui ra, cánh cửa vừa được nhẹ nhàng khép lại. một mình nằm trên giường bệnh, Đông Bích miên man nghĩ đến nguy cảnh vừa qua. Vậy mà đã ba hôm nó mê man bởi độc chưởng và giờ đây, sự sống của nó chỉ còn có trăm ngày. Ý nó rối loạn nhưng nó cố gắng dằn lại để đợi thương thế lành mạnh sẽ tùy cơ định liệu. Nó nghĩ đến cái giá buốt khốn cùng lúc bị độc chưởng. Nó còn nghe văng vẳng bên tai tiếng cười ma quái của Ma tôn lão quỷ, nó thấy nó bay bổng lên không rơi tòm xuống cái vực thẳm đen ngòm, nó sợ hãi quá và hết lên một tiếng, giật mình mới hay nó mới chợp mắt đã vào cơn mơ. Mồ hôi tuông ra ướt cả mình. Nó lại cố dỗ dành giấc ngủ vì nó cảm thấy đôi mắt nó nặng trĩu nhưng lại sợ mê sảng nữa, nhưng sau lượt ra mồ hôi, nó cảm thấy dễ chịu hơn, yên lành hơn, và nó ngủ quên cả bữa ăn, cho riết buổi chiều hôm đó sang sáng hôm sau mới chợt tỉnh dậy.
Đông Bích mở tròn mắt ra nhìn gian phòng, thấy hoàn toàn khác lạ với gian phòng hôm qua nó nằm. Chung quanh toàn bằng đá nhẵn bóng. Nó nhỏm người dậy thấy thể chất không còn đau nhức nữa. Một vài tia sáng xuyên qua phên che cửa sổ thạch thất, lọt vào trong phòng và nó ngạc nhiên khi nhìn thấy Huyền Không đại sư đang ngồi yên lặng tọa công trên chiếc bồ đoàn đôi mắt khép lại. Nó không dám kinh động nên rón rén bước đến bên cửa sổ thì có tiếng Huyền Không đại sư khẽ nói :
- Đông nhi, cháu thấy khỏe hẳn rồi chứ?
Đông Bích vội vàng đến thi lễ trước Huyền Không đại sư rồi đáp.
- Thưa đại sư, cháu thấy khỏe hẳn rồi song đứng bên cửa sổ gió lạnh ập vào thì cảm thấy muốn tắt nghẹn đường hô hấp, như vậy có phải khí lạnh là môi trường để trùng độc sinh dưỡng không, thưa đại sư?
Huyền Không đại sư vẫn ngồi trên bồ đoàn, mở mắt nhìn Đông Bích trả lời :
- Đông nhi y lý thông đạt lắm, điều này ắt hẳn rồi ta không ngạc nhiên. Nhưng chắc chắn là Đông nhi chưa hiểu được loại độc trùng này không thể dùng ngoại lực đẩy nó ra được mà chỉ phải cần nội lực thâm hậu, tự trục xuất trong vòng bảy ngày liên tục mới có hy vọng.
Rồi đại sư thở dài :
- Mà trường hợp này, tuy Đông nhi có cốt cách đặc biệt nên chưa tận nhưng vì Đông nhi không biết võ công, nhưng dẫu có biết, chưa chắc đã đủ hỏa hầu để tự chữa được. Ta sẽ lưu lại đây với Đông nhi mươi hôm nữa để xem bệnh tình phát hành như thế nào, rồi ta sẽ tìm kiếm được danh y chữa trị cho Đông nhi. Hiện giờ cháu cứ lưu lại tại thạch thất này để tránh lãnh khí của tiết xuân nên ta mới đặc biệt di chuyển chỗ ngụ của cháu.
Đông Bích rất cảm kích lòng từ bi của đại sư nhưng cảm thấy kiếp sống của mình không thấy gì là hy vọng mà đi dần vào cái tự tận một cách nhạt nhẽo nên tỏ ý :
- Cháu hết sức cảm kích lòng đại từ bi của đại sư, nhưng cái kiếp sống của cháu không còn hy vọng gì thì đại sư dừng quá lo cho cháu làm gì cho nhọc mệt đại sư.
Huyền Không đại sư mỉm cười cảm thông, rồi suy nghĩ giây lát bước ra khỏi bồ đoàn đến bên Đông Bích xoa nắn các huyệt đạo cho nó được dễ chịu phần nào rồi nói :
- Ta có nghĩ ra một phương cách thế này, không biết Đông nhi có vui lòng hưởng ứng không?
Đông Bích đáp ngay :
- Việc gì xin đại sư cứ dạy, cháu chẳng bao giờ dám sai ý người, dẫu khó khăn mấy cháu cũng không ngại ngùng đâu.
- Chuyện này không khó, chỉ ngại Đông nhi chẳng khứng theo thôi.
- Xin đại sư cứ truyền dạy.
Huyền Không đại sư nhìn chăm chăm Đông Bích, mở lời :
- Để chống cái lãnh khí có thể xâm nhập cơ thể của cháu, ta có một phương pháp là cháu phải tập thở để khí huyết được lưu thông, gây nên một khí nhiệt trong cơ thể hầu là, giảm đi sức hành phá của độc trùng. Mà khi thực hành lúc ban đầu thể nào cũng gặp khó khăn vì độc trùng bị ép về Đan Điền sẽ chống chọi nên gây ra sự đau đớn nhưng dần dần hỏa khí tựu công, nó sẽ nằm yên chờ đủ trăm ngày mới cùng bộc phát. Nhưng lúc đó ta sẽ tính sau. Cháu nghĩ thế nào?
Đông Bích nghe xong, không do dự :
- Sự đau đớn đâu có gì trở ngại, cháu nhận thấy trong những ngày vô vọng này cũng cố tìm cách kéo dài thời gian, nghĩa là cứ tranh đấu rồi trời sẽ giúp vậy.
Huyền Không đại sư gật đầu tỏ vẻ bằng lòng rồi nghiêm nghị nói :
- Bây giờ cháu khá lưu ý, nhớ kỹ những khẩu quyết mà thực hành nhé! Mà trước khi thực hành, ta cũng nói cho cháu biết về sự tương hoàn để giữ cái hỏa khí cho tâm tịnh của thân thể con người ví như cái vòng khuyên chuyển dịch, chạy từ bên trái qua mặt với trung tâm là trái tim. Nó có thể liên tục chuyển vận để tạo hỏa khí hay thoát hỏa khí theo chủ đích của ta. Cháu biết đại lượt như vậy và bây giờ ta chỉ khẩu quyết, cháu hãy nhớ lấy mà thực hành nhé!
Nói đoạn, Huyền Không đại sư đọc và giảng kỹ lưỡng những khẩu quyết cho Đông Bích ghi nhớ.
Mặc dù Đông Bích là đứa trẻ rất thông minh, đỉnh tuệ, cũng đã đọc nhiều bảo thư, văn học căn bản, nhưng nơi đây là phần võ học của Phật môn, rất uyên thâm, phức tạp mà nó chưa biết gì về võ học nên đây cũng là ngưỡng cửa mới mẽ nhất cho cuộc đời nó. Trong cái rủi gặp được cái may. Có bị nạn tử sanh mới gặp được cao tăng, còn lại là bậc sư bá của Chưởng môn Thiếu Lâm đại tự thì võ học của người phải kinh khiếp như thế nào rồi. Huống hồ nơi đây Huyền Không đại sư đã đích truyền phương pháp nội công tâm pháp chỉ nguyên là một môn chí cao của Phật môn. Ngay cả đến Phương Trí chưởng môn cũng chưa thu thập được vì môn nội công tâm pháp chỉ nguyên này cần phải có một cốt thể đặc biệt mà Huyền Không đại sư đã thấy được nơi Đông Bích. Vì vậy đại sư đem ra truyền cho Đông Bích mà vị đại sư chỉ bảo đó là cách hô hấp cho điều hòa khí huyết. Đại sư Huyền Không cũng không đắn đo khi truyền lại cho Đông Bích môn thượng đẳng nội công khi mà các vị đại sư hiện diện tại Thiếu Lâm đại tự này chỉ luyện được nội công tâm pháp di hành là thứ nội công để cho mọi đệ tử Phật môn có công tu luyện sẽ đạt thành mà cũng đã vang danh võ lâm đại phái rồi. Huyền Không đại sư hy vọng rằng nếu trời giúp cho Đông Bích gặp được duyên cớ nào đó nó sẽ là tinh hoa của võ lâm trong tương lai, dầu là hy vọng đó mong manh quá, nhưng dẫu sao cũng còn có hy vọng nên đại sư mới truyền dạy cho Đông Bích môn tâm pháp chỉ nguyên này.
Về phần Đông Bích, sau khi thông thạo lý thuyết về những điều Huyền Không đại sư vừa giảng, nó liền y lời thực hành.
Mới đầu, đúng như lời đại sư vừa nói là sự đau đón khởi từ Đan Điền chạy lên nhói buốt làm nó mồ hôi nhễ nhại nhưng nó vẫn kiên trì, bền chí chịu đựng trong gần nửa ngày mới bắt đầu cảm thấy dễ chịu trở lại thì cũng vừa lúc bữa cơm trưa đưa lên.
Theo lời Huyền Không đại sư nó ngưng tập và dùng bữa.
Rồi nó lại chăm chú luyện tập được ba hôm, thì thấy cái đau nhói bất thần trong người đã giảm hẳn.
Đến ngày thứ mười thì nó đã thấy có thể tự tạo thân nhiệt để chống lại với băng hàn và độc trùng hành hạ. Nó có thể ra khỏi thạch thất để dạo ngắm cảnh chùa thì cũng vừa gặp Huyền Không đại sư và Phương Trí chưởng môn nơi khách sảnh.
Huyền Không chẳng đề cập đến việc dạy cho Đông Bích cách hô hấp gì cả trước mặt Phương Trí mà đại sư chỉ nói :
- Giờ đây ta đi trong một thời gian may ra tìm được tiên dược giúp cho Đông nhi qua cơn tử nạn.
Phương Trí đại sư săn sóc cho Đông nhi nhé!
Phương Trí đại sư lãnh lệnh :
- Đệ tử xin lãnh lệnh đại sư bá và nguyện cầu đại sư bá duyên may để có thể cứu nạn cho vị tiểu bằng hữu đây. Xin sư bá cứ an tâm di hành.
Huyền Không đại sư quay sang Đông Bích :
- Đông nhi cứ an tâm tĩnh dưỡng nhé.
Nói xong đại sư quay đi liền.
Phương Trí cúi đầu nghiêng mình tiễn đưa.
Đông Bích ngẩn ngơ nhìn theo buồn bã.