Đoạn Hồn Tuyệt Cung
Chương 4 : Hai viên bích ngọc hình bát giác
Ngày đăng: 14:13 18/04/20
Cuộc sống êm đềm giữa Đông Bích và Thần Ảnh Vương bất lão lặng lờ trôi đi theo thời gian.
Cho đến một buổi chiều nọ, Thần Ảnh đi đâu từ sáng đến giờ, mới chạy về chỗ ở gọi Đông Bích :
- Tiểu đệ ơi! Chúng ta ra ngoài này đánh bi chơi nào, rồi ta kể chuyện này cho nghe.
Đông Bích nhìn thấy Vương bất lão hơi có phần giận dữ nên nó hằn học :
- Từ sáng đến giờ đại ca đi đâu để tiểu đệ một mình ở đây buồn quá vậy.
Thần Ảnh khì khà nhỏ giọng :
- Thì ta ra ngoài thị trấn để tìm mua một vài bộ đồ cho tiểu đệ và....
Đông Bích chận lời :
- Mà đại ca có mua sắm cho đại ca không hay cứ mặc mãi mấy bộ rách nát đó.
Thần Ảnh hớn hở :
- Có, có chứ, một bộ coi được lắm.
Vừa nói, Vương bất lão vội vàng lấy trong người ra một gói đồ rồi mở tung ra.
Lão đưa một bộ cho Đông Bích còn lão cũng lấy một bộ khác ướm lên người. Lão hỏi Đông Bích :
- Tiểu đệ bằng lòng không?
- Đại ca chọn là tiểu đệ chịu liền.
Nhưng nó để ngay bộ đồ xuống nhìn chằm chặp Vương bất lão hỏi :
- Mà tiền đào đâu ra để đại ca mua sắm?
Vương bất lão cười xòa :
- Để ta kể cho tiểu đệ nghe....
Rồi lão ta tằng hắng lấy giọng nói tiếp :
- Lúc sáng, vừa rời khỏi nơi này, ta đang đi thì thấy phía trước có một đoàn tiêu cục, có lẽ họ đang chuyển vận cái gì quan trọng lắm. Ta liền tìm chỗ nấp thì vừa lúc đó, một toán người bịt mặt, mặc toàn đen cỡi ngựa từ phía sau phi nhanh đến, rồi bất thần tấn công chớp nhoáng đoàn tiêu cục. Những người bịt mặt tuy ít nhưng toàn cao thủ nên chỉ trong một lát, phe tiêu cục bị thiệt hại gần hết nhân mạng. Thấy nguy, một người trong tiêu cục liền ôm một chiếc rương đen, nhỏ phóng chạy nhưng không thoát được những mũi ám khí, phi trâm của một người đàn bà bên phe bịt mặt nên gã nhào xuống, chiếc rương rời khỏi người rơi bật nắp, tung tóe khắp mặt đất toàn là trân châu, ngọc quí.
Đông Bích chận lại :
- Chắc đại ca lúc đó thấy cần một ít để tiêu đỡ phải không?
Lão chỉ cười rồi nói tiếp :
- Khi chiếc rương bị tung ra, hai phe đều lo ngại, nên cuộc chiến trở nên khốc liệt hơn, và chỉ trong chớp nhoáng, mấy tiếng thét la cuối cùng của người trước khi chết bên phe tiêu cục đều im bặt.
Lão nhìn Đông Bích rồi nhìn vào bộ đồ mới nói :
- Như vậy, tiểu đệ cũng biết ngay bọn bịt mặt tha hồ mà lượm của quí.
- Lúc này, ta liền nghĩ một trò đùa cho vui nên ta mới cất tiếng hú lên một hơi như ám hiệu gọi nhau. Xong ta thi triển “Thần Ảnh Phi Thiên” bay qua mé khác bên cạnh hú lên nữa và cứ như vậy liên tục mấy vòng.
Bọn bịt mặt lúc đầu chỉ mới chủ ý, nhưng sau đó, tên đầu bọn nói với bộ hạ :
- Chúng ta chuồn ngay, bọn tiếp ứng đến rồi kìa.
Vương bất lão quay sang hỏi Đông Bích :
- Rồi hậu quả thế nào tiểu đệ biết không?
Đông Bích nheo mắt cười vỗ tay đốp một tiếng trả lời :
- Có gì mà không biết, bọn bịt mặt đã nghi sợ người tiếp ứng thì chúng lè lẹ hốt vội, hốt vàng trân châu ngọc quí rồi ba chân bốn cẳng chuồn êm chí gì?
Vương bất lão gật gù :
- Tiểu đệ hay lắm, nhưng tiểu đệ có biết đâu bọn bịt mặt thấy ta cần ít vật báu để mua vật dụng nên chúng để lại cho ta dư dùng cơ mà.
Nói xong, lão cho tay vào chiếc bọc trong áo lôi ra mấy miếng ngọc bích và vàng lẽ, lão ta nói với Đông Bích :
- Ta đem bán một ít rồi về nhà cũng dư sắm áo quần và đồ cần dùng. Chẳng những vậy mà còn lại mấy miếng bích ngọc và tiền vàng họ thối lại đó.
Khi Vương bất lão đưa mấy miếng ngọc bích ra thì Đông Bích mở to đôi mắt kinh ngạc kêu lên :
- Thưa nhị vị, chẳng hay nhị vị làm cách nào mà cứu sống cháu lúc rơi xuống địa huyệt được?
Thiên Thủ Bách Độc cười mũi đáp ngay :
- Có khó gì đâu, vì chúng ta đã giăng sẵn một tấm lưới nơi gần mặt đất của lòng địa huyệt này và hai bên bờ là đá dựng trơn ướt như mỡ nên không sợ vướng mắc đá vong thân.
Rồi lão ta cười đắc ý :
- Có như vậy đến nay ta đã gặp gần hai mươi ta cao thủ để nghiên cứu võ học hầu tìm thêm kinh nghiệm cho bản thân.
Đông Bích hỏi lại :
- Như vậy, hiện nơi đây còn có gần hai mươi tay cao thủ?
- Đúng vậy.
- Chứ những người đó không muốn trở lên khỏi địa huyệt này à?
Tiếng cười the thé của lão như chuông rền buốt tai :
- Xuống thì được, sống nơi đây cũng được, song lên thì khó. Khó đến nỗi như vợ chồng lão đây đã năm mươi năm mà chưa rời khỏi địa huyệt trở về với võ lâm giang hồ được.
- Như thế thì nhị vị nghiên cứu võ học làm gì nếu không hy vọng rời khỏi địa huyệt?
- Có, có hy vọng chứ. Vì biết đâu trong gần hai mươi bộ óc rồi có ngày sẽ có người tìm cách lên bằng vào mưu lược trí não hay bằng võ công cái thế, chế ngự được địa thế này mà vượt lên vùng đất trên đó.
Đông Bích như hiểu ra liền tiếp theo :
- Cũng vì vậy mà nhị vị cố công nghiên cứu võ học hầu tìm phương pháp để vượt địa huyệt phải không?
- Cậu bé nói không sai.
- Vậy đến nay nhị vị đã tìm được sở nguyện chưa?
Lão ta lắc đầu khi Lạc Hồn phu nhân tiếp lời :
- Theo ta nghĩ rồi sẽ có cách.
Rồi quay sang Thiên Thủ Bách Độc, bà ta nói :
- Hình như ngày nay chúng ta lại tiếp tục bàn về võ học của phái Võ Đang phải không hả phu quân?
Thiên Thủ Bách Độc cười hăng hắc :
- Phu nhân nhắc ta, Thành Khất chân nhân mất công đợi chờ.
Rồi lão ta nói tiếp :
- Thôi bây giờ ta đến đó trước, phu nhân bày vẽ thằng bé này cách thức pha trà rồi đưa sang nhé!
Câu nói vừa dứt là nhoáng một cái, người lão lao vụt biến ngay vào dãy nhà tận phía xa.
Đông Bích còn đang kinh sợ thân pháp chớp nhoáng của lão thì nghe tiếng Lạc Hồn phu nhân :
- Bây giờ cậu bé theo ta.
Nói xong bà ta đưa tay nắm lấy tay Đông Bích thì nó thấy thân hình nó nhẹ như bông, lao vút về phía trước, chân nó như không chấm đất.
Trông đâu đâu cũng chạm trổ tráng lệ như một cung vua. Bà ta đứng lại chỉ cho Đông Bích hiểu hơn :
- Nơi đây là tư thất của vợ chồng ta, cậu bé chớ nên bén mãng đến làm gì trong thời gian ở nơi đây.
Bà ta chỉ một gian nhà phía sau và nói với Đông Bích :
- Căn nhà đấy là của cậu bé đấy. Bây giờ cậu vào đó đi, là có đủ phương tiện cho cậu. Lát nữa ta sẽ bày cậu cách pha trà đãi khách vì nơi đây cũng lắm khách.
Đông Bích muốn hỏi thêm vài điều nữa song nghĩ thế nào, cậu ta bèn im lặng bước về phía căn nhà mà Lạc Hồn phu nhân vừa chỉ.
Cậu bé vừa đi vừa suy nghĩ :
- Hôm nay người khách là Thành Khiết chân nhân phái Võ Đang và như vậy, nơi địa huyệt này đã có biết bao nhân vật võ lâm rơi xuống đây và đều được Thiên Thủ Bách Độc và Lạc Hồn phu nhân cứu sống. Rồi sau đó sẽ phải khai báo tất cả bí truyền của phái mình để hai vợ chồng chủ nhân đây suy nghiệm với danh từ nghiên cứu võ học.
Một sự nghi ngờ lòng tốt của hai vợ chồng chủ nhân nơi đây khiến nó rất vui lòng làm tên tiểu đồng, đó cũng là dịp nó được gần gủi Thiên Thủ Bách Độc và Lạc Hồn phu nhân để tìm hiểu thêm về họ.
Chú tiểu đồng Đông Bích với nhiệm vụ mới kể từ hôm nay nơi địa huyệt với cung điện nguy nga, không rõ xuất xứ, chôn vùi trong lòng đất, đang bao phủ đầy rẫy những âm mưu, những bí mật chưa ai khám phá được, cũng như chưa ai biết về mục đích của hai con người mang danh hiệu Thiên Thủ Bách Độc và Lạc Hồn phu nhân.