Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 14 : Người thú vị

Ngày đăng: 16:33 18/04/20


Editor: Băng ngàn năm



Hoàn Tử mở to đôi mắt nhỏ dài đen láy, không nháy mắt nhìn Kỷ Lâm, bộ dáng kiên quyết kia, giống như nghe được từ trong miệng anh một cái đáp án là không thể.



Kỷ Lâm mất phong độ, nhưng cũng không để ý nhiều, nhếch nhác từ dưới đất bò dậy, cốc một cái lên trán nhỏ của Hoàn Tử, che giấu ho một tiếng, lúng túng nói: “Khụ khụ, tiểu tử này, nói mò gì đó.”



“Thật không muốn?” Hoàn Tử cũng không tin, nhìn chằm chằm Kỷ Lâm hỏi lại một lần nữa.



“Dĩ nhiên.” Tay Kỷ Lâm nắm dây bên hông mạnh mẽ siết lại, làm bản thân thiếu chút nữa hít vào một ngụm khí lạnh, lúc này đầu óc hỗn độn mới tỉnh táo một chút, miễn cưỡng nhìn Hoàn Tử cười cười, “Ha ha, cháu còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, dĩ nhiên huấn luyện viên không muốn làm ba của cháu. Không muốn một chút nào cả.”



Nói xong sờ sờ đầu nhỏ của Hoàn Tử, gọi Bạch Kỳ một tiếng, đi ra khỏi võ đường mà cũng không quay đầu lại.



Đứa nhỏ này, còn tưởng rằng ai cũng có thể làm ba của mình sao, haizz.



Để Hoàn Tử một mình đứng ở trong võ đường, nhìn bóng lưng của Kỷ Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng như tờ giấy, không biết đang tính toán gì trong đầu.



Thì ra huấn luyện viên Kỷ không muốn làm ba của mình sao? Đầu Hoàn Tử suy nghĩ méo mó nghi ngờ, vậy tại sao lại cầm tay mẹ, còn tặng quà cho mẹ nữa? Thật là không hiểu nổi người lớn......



Lông mày nhỏ của Hoàn Tử nhíu lại, thật ra nếu là huấn luyện viên Kỷ làm ba của cậu, mặc dù cậu cũng không thích lắm, nhưng mà...... tốt hơn với việc chú Mạnh làm ba.



Kỷ Lâm bị một câu hỏi của Hoàn Tử làm tâm tư hoàn toàn rối loạn, chẳng lẽ mình biểu hiện rõ ràng như vậy? Ngay cả Hoàn Tử cũng nhìn ra? Không thể nào nha. Kỷ Lâm dùng sức vỗ vỗ gò má của mình, cố gắng để cho đầu mình giữ vững tỉnh táo.



Có lẽ đứa bé nói xằng nói bậy, đúng. Nhất định là như vậy, Hoàn Tử còn quá nhỏ, cũng không biết quan hệ mẹ với ba là như thế nào, nhất định là đứa bé nói loạn thôi.



Kỷ Lâm cố gắng đè xuống sự không rõ ràng trong lòng, cố gắng lấy cớ cho vấn đề Hoàn Tử vừa hỏi.



Trái tim lúc nãy không ngừng nhảy tưng trong ngực, lúc này mới từ từ bình thường lại.



Nhưng người đàn ông kia cũng thật là có phúc nha, trong lòng Kỷ Lâm thấy chua chua, có thể lấy được cô gái như Diệp Chi, còn sinh ra được một bảo bảo thông minh lanh lợi như Hoàn Tử, làm cho anh mỗi lần nhớ tới đều buồn bực, ngực đau nhói.



Kỷ Lâm trừng mắt, trong miệng đắng ngắt, nếu mình gặp Diệp Chi trước thì như thế nào?


“Tôi biết…tôi biết.” Kỷ Lâm phục hồi tinh thần lại, vội vàng cắt đứt lời nói của Diệp Chi, “Yên tâm đi, tôi không suy nghĩ lung tung đâu.”



Vậy thì tốt, cầm bó hoa hồng to đặt lên ghế bên cạnh. Diệp Chi cắn cắn môi nghĩ, cô cũng đã trưởng thành, nhưng Valentine cùng đàn ông ăn cơm với nhau thì vẫn là lần đầu tiên.



Mà Kỷ Lâm, cơm cũng không đụng đến, suy nghĩ trôi dạt đến chồng của Diệp Chi. Valentine cũng không mua quà cho Diệp Chi. Vừa nhìn thì biết không phải là người quan tâm vợ con rồi. Ngẫm một chút, Diệp Chi cũng không biết hôm nay là Valentine, có thể thấy được anh ta đã bỏ rơi Diệp Chi đến trình độ nào rồi.



Đội trưởng Kỷ dùng chiếc đũa hung hăng đâm hạt cơm trong chén của mình, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy sát khí.



Bữa cơm này hai người ăn cảm giác trầm bổng khác thường, lúc đi ra khỏi khách sạn, do áp lực của người ăn cơm trong nhà hàng, nên không thể không cầm bó hoa hồng to đó theo ra.



Biết hôm nay là Valentine, hai người ở một chỗ ít nhiều đều không tự nhiên, vì vậy sau khi ăn cơm xong, Kỷ Lâm đưa Diệp Chi về nhà. Mà bó hoa hồng lớn đó, anh do dự mấy phút, vẫn không có ném đi, mà mang về nhà mình, lén lén lút lút nhét vào trong quần áo mang qua cửa nhà.



Làm cho thượng tướng Kỷ với Mẹ Kỷ đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh, con thứ hai sau khi ăn xong bữa cơm bụng lại lớn như vậy.



Tối hôm đó, Kỷ Lâm chợt nằm mơ. Trong mộng, anh trở lại một lần nữa sáu năm trước, từ cửa phòng chưa kịp đóng chặt đến tiếng kêu cứu của một cô gái.



Anh đá cánh cửa ra, ba quyền hai cước đánh hai người đàn ông đang có ý đồ bất chính chạy mất dạng, đang muốn đỡ cô gái kêu cứu dậy.



Cơ thể cô gái yếu ớt đã mềm như nước, chợt ôm chặt lấy bờ vai của anh, kéo áo sơ mi mỏng của anh ra, môi mềm đặt lung tung trên ngực của anh.



“Cô gái, cô...cô không thể......”



“Cô gái, cô tỉnh lại đi…này...... Ưmh......”



Cơ thể cô gái mềm mại, môi nóng bỏng, hơn nữa trong phòng rất tối, tất cả giống như nước chảy thành sông. Toàn bộ lý trí với tự chủ đều quên hết, chỉ còn lại dục vọng.



Anh đè cô dưới thân thể mình, vuốt ve da thịt trơn nhẵn của cô, hung hăng tiến vào, môi lưỡi mập mờ dây dưa, cả đêm xuân sắc vô tận.



Sáng ngày hôm sau, đúng năm giờ Kỷ Lâm tỉnh lại, vừa định xuống giường, chợt cảm thấy thân thể có chút không ổn, cúi đầu mà nhìn, hung hăng mắng một tiếng, “Đclmm.”



Anh thế nhưng lại xuất tinh trong mơ.